Bên cạnh, Hồng Đậu tức đến đỏ mắt, cô cắn chặt răng, lại chịu đựng một câu cũng chưa nói.
Có lẽ, nếu là trước kia, Hồng Đậu sẽ vì bảo hộ thiếu gia mà đồng ý.
Nhưng mà, hành vi vừa mới nãy của thiếu gia làm cô tin tưởng, thiếu gia nhất định là có biện pháp đối phó với đám người này.
Quả nhiên.
Chỉ thấy Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó lắc đầu
"Huynh đệ kia của ngươi phi lễ Hồng Đậu. Là hắn sai trước."
Cô nhìn về phía Đao Sẹo.
Sau đó lại nói
"Gả hay không là chuyện của Hồng Đậu, không có quan hệ với ngươi. Thứ hai, ngươi muốn ta quỳ xin lỗi, chuyện này là không có khả năng. Quy củ của ngươi, ta không cách nào chấp nhận."
Tô Yên chậm rãi cãi lại.
Đao Sẹo bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha lên.
Đại khái, là trước nay chưa thấy qua Tô Yên như vậy.
Hắn là quang minh chính đại ức hiếp, chính là khi dễ Tô Yên.
Ở địa bàn của hắn, Tô Yên nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Chỗ nào cho cô giảng quy củ?
Đao Sẹo sắp cười ra nước mắt, chung quanh cũng là cười vang một mảnh.
Đao Sẹo một bên cười, một bên đồng tình nói
"Tiểu thiếu gia, chờ đến khi về nhà, còn phải bảo đại ca cậu giảng đạo lý đối nhân xử thế nhiều chút, miễn cho ra ngoài lại mất mặt xấu hổ, cậu nói xem?"
Nói xong, Đao Sẹo dù bận vẫn ung dung, đôi tay để ở sau người, một bộ tư thái nhàn nhã.
Giống như đang xem một con dê béo sắp tới tay.
"Vậy, tiểu thiếu gia, cậu không nhận quy củ của ta. Nhưng cậu cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta. Là muốn giữ lại mệnh, hay là quỳ xuống dập đầu một cái đây?"
Tô Yên cúi đầu, từ bên hông móc ra chủy thủ.
Nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói
"Giết ngươi, tự nhiên sẽ không còn những quy củ đó."
Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, Đao Sẹo chỉ cảm thấy một trận nguy hiểm ập vào trước mặt, hàng năm lăn lộn trong nguy hiểm đã cứu hắn một cái mạng nhỏ.
Chỉ nghe phụt một tiếng, chủy thủ tiến vào ngực.
Vốn dĩ, chủy thủ kia là cắm vào trái tim, nhưng ngay khi dao đâm đến, thân thể Đao Sẹo theo bản năng hướng nghiêng sang phía bên trái.
Lúc này mới không có ngoẻo.
Nháy mắt, Đao Sẹo sắc mặt lập tức tái nhợt. Đôi mắt hắn trừng to, ra tay liền muốn cầm khảm đao bên người chém tới Tô Yên.
Tô Yên không có trốn, hiện tại thể lực cô đã tới 25, thuộc về trình độ bình thường của con người.
Cô nâng tay lên, nắm lấy cổ tay Đao Sẹo, thoáng dùng sức nhéo.
khảm đao trong tay Đao Sẹo ầm một tiếng liền rơi xuống đất. Cô nhấc chân, đá chỗ cẳng chân hắn.
Tiếp theo nháy mắt, Đao Sẹo liền quỳ gối trên mặt đất.
Bị lực lượng đè xuống phía dưới chấn động, một ngụm máu tươi phun ra.
Hai mắt đã có chút không tỉnh.
Mà một loạt hành động này, toàn bộ chỉ diễn ra trong giây lát. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Đao Sẹo đã quỳ gối bên chân Tô Yên, miệng phun máu tươi.
Đại khái là quá sức tưởng tượng, trong phòng thế nhưng yên tĩnh trong một cái chớp mắt.
Sau đó, là thanh âm che trời lấp đất
"Đao ca!"
"Đao ca!!"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Yên, tất cả đều là khiếp sợ hỗn loạn lửa giận.
Ở địa bàn Tào gia, bị một tên tiểu bạch kiểm lăn lộn như vậy, thậm chí còn đánh giết Đao ca.
Nếu truyền ra, làm gì còn mặt mũi nữa đây???
Bên cạnh, mày Túc Cửu Từ lại lần nữa nhướng lên.
Tuy rằng đã đoán trước rằng tên tiểu thiếu gia này sẽ không bị người khi dễ đi, nhưng mà nhìn một loạt hành động của hắn.
Cái loại lực đạo gãi đúng chỗ ngứa này, thật giống như thủ pháp thân kinh bách chiến.
Khiến hắn cảm thấy kinh diễm. Chính là Tô Giang Tô Nam dạy hắn thực tốt.
Thậm chí, nếu mình giao chiến với tiểu thiếu gia này, cũng chỉ có thể ngang tay nhau.
Tất cả ánh mắt Túc Cửu Từ đều bị cô hấp dẫn.
Nửa ngày đều không rời tầm mắt.