Tốc độ quá nhanh, xuất hiện cũng quá đột nhiên, bỗng nhiên, 'đinh'!
Một chiếc phi tiêu trực tiếp va chạm với mũi tên.
Nhưng không biết người bắn ra mũi tên đã dùng lực lớn đến thế nào.
Mũi tên bị gãy làm đôi, nhưng đầu mũi tên vẫn bay thẳng tắp về phía Hiên Viên Quân Ngọc.
Mà phi tiêu đã găm thẳng vào thân cây.
Những việc này phát sinh chỉ trong nháy mắt.
Phanh!
Tô Yên duỗi tay, bắt lấy mũi tên đã bay tới sát mặt Hiên Viên Quân Ngọc.
Mũi tên xẹt qua tay nàng, khó khăn lắm mới có thể dừng lại.
Khoảng cách với mặt Hiên Viên Quân Ngọc cũng chỉ còn một nắm tay.
Máu tươi đỏ rực chảy xuống từ lòng bàn tay nàng.
Tô Yên rút mũi tên ra rồi ném đi.
Ánh mắt không hề dao động, nhìn xung quanh.
Vừa nhìn vừa hỏi
"Chàng không sao chứ?"
Vừa dứt lời, hơn mười hắc y nhân bay tới, tay cầm đao hướng thẳng tới chỗ Hiên Viên Quân Ngọc.
Đúng lúc này, ba tên ám vệ cũng xuất hiện.
Mười mấy người đánh với ba ám vệ.
Tô Yên giữ chặt cánh tay Hiên Viên Quân Ngọc, kéo hắn vào dưới tàng cây hoè.
Chờ sắp đặt ổn thỏa cho hắn xong, nàng quay đầu đi ra ngoài.
Nháy mắt liền xông vào đánh với đám sát thủ.
Bởi vì có thêm Tô Yên gia nhập, từ tình thế hai bên giằng co, nhanh chóng nghiêng về một phía.
Hiên Viên Quân Ngọc đứng dưới tán cây hòe, nhìn máu dính trên y phục của mình.
Là vừa rồi bị tay Tô Yên dính vào.
Trong đầu hắn không ngừng tua đi tua lại hình ảnh vừa xảy ra, còn có ngữ khí Tô Yên thấp giọng lo lắng hỏi hắn.
Hắn thấp giọng lẩm bẩm một câu
"Một kẻ đoạn tụ mà thôi."
Dứt lời.
Tiểu Hoa reo lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng."
Hả? Một ngôi sao đã sáng?
Không phải hắn vô cùng chán ghét chuyện bị một nam nhân thích sao?
Sao đột nhiên lại sáng?
Chẳng lẽ hắn thích nam nhân sao?
Tô Yên càng nghĩ càng liên miên, động tác của nàng cũng càng lúc càng nhanh.
Nàng phụ trách chiến đấu, ba ám vệ phía sau phụ trách thu hoạch.
Chỉ một loáng sau, mười mấy sát thủ đã chết hơn một nửa.
Mấy kẻ còn sống cũng không một ai lành lặn.
Lặng lẽ đưa mắt nhìn nhau.
Một tên sát thủ dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Tô Yên
"Đây không phải chuyện của ngươi, tránh ra. Chúng ta muốn lấy mạng chó của Hiên Viên Quân Ngọc."
Dứt lời, Tô Yên liền đá thẳng vào ngực hắn.
Hờ hững nói
"Ta cứ muốn xen vào."
Dứt lời, càng đánh hăng.
Lời này của Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc nghe thấy.
Hừ, hắn càng muốn giết chết Tô Yên này.
Ánh mắt hắn sâu kín.
Tiểu Hoa vội vã cảnh báo
"Cảnh báo, cảnh báo, sát ý của Nam chủ đại nhân với ký chủ đột nhiên tăng mạnh, ngài ấy muốn giết chết chị."
Tô Yên khựng lại, lùi hai bước.
Những kẻ còn sống đều bị Tô Yên đả thương nặng.
Đã không còn hung hăng như trước, ba ám vệ kia nhanh chóng xông lên, tiếp tục đánh.
Tô Yên liếc mắt nhìn Hiên Viên Quân Ngọc một cái.
Đúng lúc Hiên Viên Quân Ngọc cũng nhìn nàng chằm chằm. ||||| Truyện đề cử: Ông Chồng Bị Bệnh Nan Y |||||
Hai người nhìn nhau.
Tô Yên dời ánh mắt.
Lau máu trong lòng bàn tay, đi tới một hướng khác.
Động tĩnh bên ngoài lớn như vậy, rất nhanh liền hấp dẫn những người ở trong phòng.
Cả đời Tô đại nương đã bao giờ gặp phải tình huống như thế này, vừa nhìn liền sợ tới mức hôn mê bất tỉnh.
Lục Vân đi ra, lúc gặp sơn tặc trong núi cũng đã nhìn qua cảnh máu me, tuy rằng có sợ hãi, nhưng cũng không đến mức như Tô đại nương.
Lý Đại Bạch hùng hùng hổ hổ
"Lão tử ở đây mà dám đuổi giết tới nơi này, tìm chết sao?"
Nói xong liền cầm băng ghế xông lên.
Lục Vân thấy Tô Yên đi sang bên cạnh, dưới ánh trăng thấy bàn tay nàng đang tí tách chảy máu liền hoảng sợ, vô cùng sốt ruột.
"Thiếu hiệp, người bị thương rồi."
Sau đó vội vàng chạy ra chỗ Tô Yên.