Lại nói một bên khác, Tô Yên cùng Phong Chỉ đi hướng thanh lâu.
Hiện giờ, bên ngoài sắc trời đã chuyển đen.
Hai người đi vào chốn phong hoa tuyết nguyệt này.
Còn chưa tới được trước cửa Xuân Mãn Lâu, đã nghe thấy âm thanh hờn dỗi của các cô nương
"Gia, người như thế nào bây giờ mới đến, người ta đã chờ gia từ rất lâu rồi a."
"Gia, rượu của ngài rơi vào quần áo của nô gia, ngài muốn bồi nô gia thay quần áo không a-."
"Công tử, ngài đáng ghét -"
Từng nhóm âm thanh của nữ tử cùng với mùi son phấn ngập tràn nơi đây.
Tô Yên cùng Phong Chỉ đi vào Xuân Mãn Lâu.
Tô Yên rất bình tĩnh.
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu nàng đến thanh lâu.
Nhưng Phong Chỉ lại kích động không thôi.
Hết nhìn trái rồi lại nhìn phải.
Hận không thể lập tức đi vào, cẩn thận nhìn xem bên trong rốt cuộc như thế nào.
Hai người đứng ở cửa nửa ngày, Phong Chỉ mới nghi hoặc
"Ai? Tại sao các cô nương kia lại không đến tiếp đón hai ta?"
Hai tiểu tử mi thanh mục tú mới trải sự đời.
Sau khi đánh giá, các nàng ta cảm thấy không giống người có tiền nên cũng lười ứng phó.
Tô Yên ra tiếng
"Cô lấy ra một trăm lượng ngân phiếu, đưa cho một vị cô nương."
Phong Chỉ nghe, gật gật đầu.
Sau đó tìm nửa ngày.
Cuối cùng móc ra một xấp một ngàn lượng tiền giấy.
"Làm sao bây giờ? Trong tay ta thấp nhất là một ngàn lượng."
Nhưng mà, Phong Chỉ vẫn rất hưng phấn đưa cho một vị cô nương.
Vị cô nương kia mới đầu còn không để ý, chỉ cho rằng tiểu tử này cần mình tiếp đón.
Đang muốn khinh thường trào phúng hai câu.
Kết quả ai ngờ đến, mở ra, thế nhưng lại là một xấp một ngàn lượng ngân phiếu!
Cô nương ở đằng kia sửng sốt hồi lâu.
Âm thanh lập tức lớn lên
"Một ngàn lượng?!"
Nàng ta có chút bị dọa đến, thế cho nên giọng nói cũng thay đổi.
Vừa thốt ra, các cô nương bên cạnh đều nhìn lại đây.
Tức khắc một đám cô nương mắt sáng như sao vây đến bên Tô Yên và Phong Chỉ
"Ai nha, gia, người như thế nào đến cũng không báo một tiếng."
"Đúng vậy, Tiểu Tinh đợi ngài từ lâu rồi nha-"
Một ngàn lượng ngân phiếu vừa ra, các cô nương đều không đi tìm người khác.
Tất cả đều nhìn vào Tô Yên và Phong Chỉ, coi hai người như khối thịt mỡ béo bở.
Tuỳ tay sờ mó đã có một ngàn lượng.
Hầu hạ những nam nhân khác một tháng cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như này nha.
Sau đó, Tô Yên cùng Phong Chỉ đã bị tiền hô hậu ủng vào Xuân Lai Lâu.
Phong Chỉ là lần đầu tiên thấy trận thế này.
Đám nữ tử cũng không rảnh lo thẹn thùng, tất cả đều trước dán sau đẩy, một đám như lang như hổ.
Phong Chỉ sợ tới mức dựa thẳng vào Tô Yên.
Hoàn toàn không có bộ dạng cao hứng vừa nãy
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Làm sao bây giờ?"
Thanh âm nôn nóng.
Tô Yên bình tĩnh ra tiếng
"Kêu ma ma của các ngươi ra đây."
Nói xong, Tô Yên nhỏ giọng nói với Phong Chỉ
"Bỏ tiền."
Phong Chỉ vội vàng cầm hồng bao.
Lạch cạch lại là một ngàn lượng ngân phiếu.
Tô Yên nhìn đôi mắt toả sáng của mọi người.
Ra tiếng
"Ai có thể đưa ma ma xuống dưới, một ngàn lượng này chính là của người đó."
Dứt lời, tức khắc nhóm người trước mặt tan hơn phân nửa.
Không thể không nói, có tiền có thể sai khiến ma quỷ.
Phong Chỉ mới vừa bị người đút một miệng trà, bảo ma ma liền tới đây.
Quần áo hoa lệ, đầu đội mẫu đơn đỏ thẫm.
Gặp người ba phần cười.
Vừa thấy chính là lão nhân đã trà trộn giang hồ nhiều năm.
Bảo mụ mụ ra tiếng
"Là hai vị gia tìm ta sao?"
Nói xong, đôi mắt đã dừng ở trên người Tô Yên cùng Phong Chỉ.
Bảo mụ mụ cười đi tới.
Thi lễ.
Nói
"Hai vị gia không biết tìm ta chuyện gì?"