Dù sao, khi ở Ma Vực, có một số việc không thể không kiêng nể tôn chủ.
Thiếu Chủ và Chủ Thần Tô Yên, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ thấy Thiếu Chủ đang khi dễ Chủ Thần người ta.
Nhưng nếu Tô Yên nói điều gì đó, rất hiếm khi Quân Vực nói không với nàng.
Cho dù hắn có không vui.
Đôi mắt phượng của An Túc cong lên
"Đường Nhất đại nhân, thụ giáo."
Chờ bốn người rời đi.
Tô Yên trở về Yên Vực điện.
Diệp Thiên Linh nói, Thiên Đạo tìm nàng.
Mới nghĩ tới đây, bước chân nàng bỗng dừng lại.
Sau đó, lại xuất hiện ở cửa.
Mở cửa lớn ra.
Một thiếu niên kiệt ngạo, đầu tết đầy bím tóc xuất hiện trước mắt nàng.
Thiếu niên nhìn Tô Yên một hồi lâu, bất mãn gọi một tiếng
"Chị-"
À, đó chính là Kiêu Lôi.
Hắn nhìn những dấu hôn đầy trên cổ Tô Yên.
Bĩu môi
"Chị vừa trở về liền đi tìm người thân mật. Ta ở nhà đợi chị đã ba ngày."
Ba ngày, ở cùng cái tên nam nhân chẳng có gì đẹp kia những ba ngày liên tiếp mà không thấy chán sao?
Ở tiểu thế giới không phải ngày nào cũng gặp à?
Về đã ba ngày, dù thế nào, cũng phải dành một ngày cho hắn chứ.
Nhưng mà, có vẻ chị gái hắn quên mất cả người em trai là hắn luôn rồi.
Tô Yên nhìn Kiêu Lôi
"Em muốn uống gì không?"
Tô Kiêu Lôi nghe xong, biểu tình trên mặt đã tốt hơn một chút.
Không phải tốt hơn một chút, mà là rất vui vẻ là khác.
Lần trước tới đây, nếu không phải bị Quân Vực đuổi ra ngoài, thì là bị Tô Yên đuổi ra ngoài.
Hắn còn chưa từng được uống một ngụm nước nào ở trong điện của chị gái hắn đâu.
"Uống!"
Hắn nhanh chóng trả lời, cứ như chỉ sợ nói chậm một giây, Tô Yên liền quay đầu đi, không cho uống nước nữa vậy.
Một chiếc bàn tròn đặt dưới gốc cây hợp hoan, trà nóng được bưng lên.
Tô Kiêu Lôi còn chưa uống được hai ngụm trà thì đã thấy một nữ nhân âm nhu tay cầm một chiếc dù đỏ, bước từng bước vào trong điện.
Chín cái đuôi lay động phía sau mông.
Giọng nói vô cùng câu dẫn
"Không ngờ còn có người nhanh chân hơn cả ta."
Tô Yên duỗi tay, hai chung trà được đặt lên trên bàn.
Nàng lên tiếng
"Uống trà."
Mí mắt Tang Lạc giật giật, nhìn nhìn Tô Yên.
Chờ tới khi đã ngồi ấm mông, uống được một ngụm trà của Tô Yên rồi, Tang Lạc mới chậm rãi nói
"Ngươi luân hồi lâu như vậy, hình như có chút không giống lúc trước."
Ít nhất, trước kia Tô Yên sẽ không bao giờ có chuyện cho bọn hắn ngồi ngoài sân chứ đừng nói là kê bàn dưới gốc cây, pha trà cho người khác uống như thế này.
Sau Tang Lạc, là một tiểu đậu đinh mặc một thân áo bào trắng.
Áo bào dài rộng kéo lê trên đất, vướng va vướng víu.
Phía sau còn có một cái đuôi kỳ lân, trên trán còn có sừng.
Bộ dáng non mềm, đôi mắt vàng rực rỡ.
Gian nan nhấc chân bước qua ngạch cửa.
Tang Lạc vừa nhìn thấy bộ dáng Mộng Yểm, cười muốn sặc nước bọt
"Mộng Yểm, đừng trách ta, ta cũng chỉ trộn lẫn một chút rượu thôi. Ta chỉ tò mò xem tửu lượng của ngươi có thật sự chỉ một ly là gục không?"
Mộng Yểm rầu rĩ không vui, chầm chậm đi vào, ngồi bên cạnh Tô Yên.
Bưng ly trà thứ ba lên, uống một ngụm.
Mộng Yểm không muốn nói chuyện.
Thậm chí còn kéo mũ lên trùm kín đầu.
Nhìn Mộng Yểm, Tô Yên lại nhớ tới năm đó cậu lấy danh nghĩa là con nuôi, ở cạnh nàng mấy thập niên.
Khuôn mặt nàng nhiễm lây chút ý cười
"Rất đẹp mà."
Mộng Yểm ngước lên, thông qua mũ trùm đầu trộm nhìn Tô Yên một cái.
Xác nhận nàng không cà khịa hay cười nhạo mình, mới an tâm bỏ mũ ra, ôm chung trà lên uống.
Một canh giờ sau, Mộc Đồng và Phi Sắc cũng xuất hiện.
Khó có khi sáu vị Chủ Thần lại có thể tụ tập ngồi uống trà cùng nhau.