Này, này, Vương Gia thành đoạn tụ từ bao giờ vậy??
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thanh danh của Vương Gia liệu có còn hay không??
Có người thực sự không nhịn được nữa, có ý đồ khuyên can
"Vương gia ······"
Mới chỉ kịp hô lên hai từ, Vương Gia đã bế người ta ra khỏi lều...
Hiên Viên Quân Ngọc bế Tô Yên đi đã thu hút không ít sự chú ý.
Một đám người đều thấy vô cùng chấn kinh.
Người Vương Gia ôm trong ngực, là nam nhân sao??
Tô Yên bị Hiên Viên Quân Ngọc ôm đến lều trại của hắn.
Đi đến bên mép giường, khom lưng đặt Tô Yên xuống.
Sau đó liền vội vàng vạch áo Tô Yên ra xem miệng vết thương.
Bên cạnh không còn người nào khác, Tô Yên cũng không có lý do để ngăn cản hắn.
Nếu hắn đã muốn biết thì sớm muộn cũng sẽ biết.
Hắn vừa vạch cổ áo Tô Yên ra, một vết thương hở miệng, lộ cả xương xuất hiện trước mắt hắn.
Miệng vết thương rất dài, vừa nhìn liền làm người ta vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Hiên Viên Quân Ngọc trầm xuống.
"Ai làm?"
Ý cười ôn hòa trên mặt đã không còn xuất hiện.
Tô Yên nghiêm túc đáp lại
"Là một người trong quân doanh lúc ta mới tòng quân, nhưng mà, hắn ta bị ta đánh cho cũng rất thảm."
Ý Tô Yên chính là, có thù cũng đã báo.
Chỉ một lát sau, đại phu đã chạy tới bên ngoài lều trại.
"Vương gia."
Hiên Viên Quân Ngọc kéo cái chăn bên cạnh ra, quấn Tô Yên kín mít, chỉ lộ ra miệng vết thương trên bả vai.
"Vào đi!"
Đại phu vội vã đi vào trong.
Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vương Gia nhà mình đang ôm một nam nhân.
Đại phu sửng sốt một giây, lập tức cúi đầu.
Hiên Viên Quân Ngọc lạnh lùng lên tiếng
"Thất thần cái gì? Lại đây xem vết thương cho nàng ấy đi."
"Tuân lệnh!"
Đại phu vội vàng đi qua.
Buông hòm thuốc trong tay nhìn chằm chằm vết thương.
Do dự một chút
"Không biết, là vật gì gây ra vết thương này?"
"Lưỡi hái!"
Đại phu nghe xong, gật gật đầu
Hình dạng này quả thật ăn khớp với lưỡi hái, nhưng vết thương này quá sâu.
Người bình thường không thể gây ra một vết thương sâu như vậy được.
Đại phu lên tiếng
"Vương Gia, miệng vết thương của hắn rất khó tự lành lại, thần nghĩ, phải khâu miệng vết thương lại."
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong liền nhíu mày
"Khâu lại?"
Đại phu gật đầu, vội vàng giải thích
"Giống như là chúng ta vá áo vậy, dùng chỉ khâu miệng vết thương lại, chỉ cần dưỡng thương thật tốt, sẽ nhanh chóng liền lại."
Đại phu vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc thiếu chút nữa không khống chế được mà đứng dậy túm lấy cổ áo gã.
Khâu cái gì mà khâu, nàng không phải cái áo mà khâu.
Nhưng, miệng vết thương của Tô Yên thực sự vô cùng nghiêm trọng.
Tô Yên chậm rãi lên tiếng
"Ta muốn khâu lại."
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng
"Không được!"
Nói xong, hắn nhăn mày, nhìn đại phu
"Ngươi xác định có thể lành được sao?"
Gã địa phu vội vàng gật đầu
"Đúng vậy, Vương gia."
Rõ ràng là Tô Yên muốn khâu lại vết thương, nhưng Hiên Viên Quân Ngọc còn khẩn trương hơn cả nàng.
Cuối cùng, vẫn quyết định khâu lại.
Đại phu cẩn thận tiến hành.
Hiên Viên Quân Ngọc ngồi bên cạnh Tô Yên mặt mũi nhăn thành một nhúm, sắc mặt đen kịt.
Ôm chặt Tô Yên ở trong ngực.
Chính hắn cũng không phát hiện, trong lòng hắn khẩn trương, liền ôm Tô Yên rất chặt.
Trái lại người chịu khổ là Tô Yên lại vô cùng bình tĩnh.
Trên mặt không có cảm xúc gì.
Thỉnh thoảng sẽ quay sang nói với nam nhân bên cạnh một câu
"Ta không sao!"
Nếu người khác không biết, còn nghĩ người chịu khổ là Hiên Viên Quân Ngọc mới đúng.
Đại phu lưu loát khâu vết thương, bôi thuốc rồi băng bó lại cho Tô Yên.
Xong việc liền vội vội vàng vàng rời khỏi lều trại.
Hiên Viên Quân Ngọc cũng không dám cử động.
Sợ mình động đậy liền làm Tô Yên đau.
Tô Yên thấy hắn vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm bèn nhỏ giọng lên tiếng
"Vừa rồi ta mới chỉ ăn hai miếng màn thầu."
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, vừa nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dựa vào thành giường, vừa mở miệng bất mãn
"Sao nàng ăn ít vậy?"
Nói xong, hắn mới sực nhớ ra, hình như... nàng đang ăn thì bị hắn cướp mất cái màn thầu đó...