Tô Yên nhìn dây xích mảnh khảnh kia.
Nàng mở miệng
"Ta sẽ cỗ gắng."
Thiếu niên đang muốn mở miệng
"Khối ngọc của..."
Lời nói còn chưa nói xong, chỉ thấy nàng kia đứng lên.
Hai tay nắm lấy dây xích.
Kéo một chút, không có kéo mở.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, đây là dây xích Thiên Niên Đoạn*, hơn nữa còn được tăng thêm linh lực, đao thương bất nhập, băng hỏa bất xâm."
*Rèn trong một ngàn năm.
Tô Yên nhắm mắt lại.
Từ khi lực lượng của nàng bắt đầu khôi phục.
Cho tới nay, nàng đều là cố khắc chế lực lượng của mình.
Còn chưa từng dùng toàn lực lần nào.
Hiện giờ có thể thử xem.
Nếu là kéo không được, lại nghĩ biện pháp khác vậy.
Tay Tô Yên nắm chặt, bắt đầu dùng sức.
Thiếu niên dựa vào ven tường, nhìn nữ tử này.
Hàng mi dài run rẩy, cúi đầu.
Hắn sống lâu như vậy, nữ nhân thiện lương cũng đã thấy không ít.
Nhưng thiện lương đến ngu xuẩn như vậy vẫn là lần đầu tiên thấy.
Nữ nhân như vậy, nên bị ăn luôn để cho hắn chữa thương a.
Bằng không, sống cũng có ích lợi gì đâu?
Ngón tay thiếu niên vuốt ve chỗ dây xích nơi cổ tay.
Vòng dây xích kia cũng rất nhỏ.
Vừa thấy còn tưởng là vòng tay.
Nếu không phải hắn trọng thương chưa lành, thật cho rằng dây xích này có thể trế trụ được hắn?
Ánh mắt hắn buông xuống, trong mắt cảm xúc dần dần gia tăng.
Đợi trong chốc lát.
Phát hiện trên cái còng lây dính vết máu.
Dính dính.
Hắn sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Phát hiện nữ nhân kia còn đang dùng sức bẻ dây xích.
Bởi vì nàng dùng sức, làm cho miệng vết thương chỗ cắt ra cho hắn uống máu lại lại lần nữa đổ máu.
Cái còng có ký hiệu "卍" kia nhanh chóng hút máu Tô Yên, một đạo kim quang hiện lên.
Lông mi Thiếu niên run run, chuẩn bị mở miệng
"Thôi vậy, không sao..."
Lời nói còn chưa nói xong.
Lạch cạch một tiếng, dây xích bị bẻ đứt.
Thiếu niên sửng sốt một chút, trong mắt hiện lên một tia quang mang.
Nhưng mà thực mau khôi phục bình thường.
Ngay khi dây xích bị đứt, chỗ Tô Yên đứng liền phát ra chấn động.
Ngay cả cây hòe lớn kia cũng lay động lợi hại.
Hoa hòe lao xao rơi đầy đất.
Người Di Hồng Viện đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì đáng sợ, thi nhau chạy ra ngoài sân.
Tô Yên khom lưng kéo người kia một phen
"Dây xích đứt rồi, chàng có thể rời đi."
Nàng nói.
Thiếu niên lộ ra một nụ cười
"Cảm ơn."
Nói xong, thiếu niên lại tiếp theo một câu
"Cô thật tốt."
Trên người thiếu niên mang theo mùi hương hoa hòe thực đạm.
Có lẽ là ở chỗ này lâu rồi, thế cho nên trên người cũng lây dính hương vị này.
Tô Yên nhìn hắn
"Đi không?"
Thiếu niên gật đầu,
"Ân"
Hắn chậm rãi đỡ vách tường đứng dậy.
Lúc này, Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, chị chớ quên nhiệm vụ của mình."
Nàng đến đây là muốn mang quế hoa nhưỡng dưới tàng cây hòe đi.
Tô Yên đi đến chỗ đại thụ.
Thiếu niên không nhúc nhích.
Một thân bạch y, dựa vào tường, đứng ở đằng kia.
Tô Yên cầm cái xẻng đào trong chốc lát.
Một lúc sau đã đào ra một vại quế hoa nhưỡng.
Bỗng nhiên, ngay lúc này liền có một trận gió mạnh bay tới.
Tô Yên ôm quế hoa nhưỡng trốn sang bên cạnh.
Thân ảnh Lâm Nhu xuất hiện ở trước mắt Tô Yên.
Nàng ta mặc một thân hắc y nhanh nhẹn.
Đứng ở dưới tàng cây hòe, một đôi mắt sáng đến dọa người.
Chỉ là ánh mắt nàng ta vẫn chưa dừng lại ở trên người Tô Yên.
Mà là nhìn khắp nơi trong sân, như là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cho đến khi ánh mắt dừng ở trên người thiếu niên bạch y, nhìn trong chốc lát, lại dời đi.
Lâm Nhu nhíu mày suy nghĩ một cái, mở miệng
"Tô Yên, xem ân tình ta đã cho cô một cái bánh bao. Cô lấy ngọc bích kia ra để ta nhìn một cái, ân tình liền xem như trả xong."