Một người ăn bám mẹ, ăn bám em gái, muốn hắn từ bỏ hắn liền từ bỏ?
Không có khả năng.
Trừ khi, hắn phải chịu một bài học thật thảm khốc.
Nếu không hắn sẽ không thay đổi được.
Ngày hôm sau, Tô Phong được thả ra.
Chỉ là Tô Yên không hề đợi được lời xin lỗi của hắn ta.
Chỉ có một cái tin nhắn của mẹ Tô nhắn đến.
Tô Yên nhìn nội dung tin nhắn.
Chớp chớp mắt.
【 Yên Yên a, anh con ra rồi, anh con ở trong tù rất khổ, nó đã gầy hơn rất nhiều.
Mẹ biết con là đứa bé ngoan, chỉ là sau này không cần lại vui đùa, khiến anh con vào trong ngục giam như vậy. Cho dù nói thế nào, nó vẫn là anh của con.
Nó chỉ là có tính cách không tốt, bình thường con nên đối xử bao dung với nó một chút.
Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải là con làm rất tốt đấy sao? Chờ đến khi xuất viện, con về nhà ăn một bữa cơm, chuyện này liền bỏ qua, được không? 】
Đây là ý xin lỗi?
Vì sao cô cảm thấy mẹ Tô càng giống trách cứ mình nhiều hơn?
Tô Yên đặt điện thoại lên mép giường.
Ngồi ngoan ngoãn ở đó.
Sau đó cầm gương, cẩn thận xem bộ dạng của mình.
Bởi vì cô ở bệnh viện mấy ngày liền, vẫn luôn ăn thức ăn lỏng, cho nên người gầy đi không ít.
Hơn nữa sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn đã cảm thấy là bị bệnh nặng chưa khỏi.
Cô nhìn đồng hồ, sau đó lấy điện thoại ra phát sóng trực tiếp.
Kê chiếc giá ba chân, chuẩn bị tiếp tục livestream.
Tô Yên lấy ra một quyển sách, tiếp tục ngồi ở đằng kia xem.
Phát sóng trực tiếp này rất buồn tẻ vậy nên số người xem cũng ít ỏi.
Tô Yên không nói chuyện, chỉ nghiêm túc đọc sách.
Ở bên ngoài bệnh viện Thánh An.
Có ba đứa bé xuất hiện ở cổng bệnh viện.
Tô Cổ đeo cặp sách trên vai.
Ngẩng đầu nhìn chiếc biển to ghi bốn chữ "bệnh viện Thánh An".
Tô Tiểu Hoa hưng phấn nói
"Tới rồi tới rồi!"
Tô Cổ
"Đúng thế."
Tô Tiểu Mộng uống sữa bò.
"Chúng ta đi vào thôi."
Nó nghiêm trang nói.
Ba nhóc con đang muốn đi vào bên trong lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân truyền đến.
Vừa ngẩng đầu liền thấy một cô gái tóc xoăn, mặc một chiếc váy dài qua mông, đi giày cao gót xuất hiện ở trước mắt.
Cô ta rất đẹp.
Cô gái kia dừng trước mặt ba người, nói
"Mộng Yểm, đã lâu không gặp."
Mộng Yểm uống một ngụm sữa bò, ngẩng đầu nhìn.
Hai người nhìn thẳng mặt.
Mộng Yểm nghiêm túc nói
"Giffy."
Giffy đánh giá Mộng Yểm từ trên xuống dưới, che miệng cười
"Sao ngươi lại thành thế này?"
Tô Tiểu Mộng nghiêm trang hỏi
"Có việc sao?"
Giffy nhíu mày
"Có việc."
"Chuyện gì?"
"Chủ Thần ······"
Giffy nói một nửa rồi dừng lại.
Đảo mắt qua Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hoa.
Nói
"Tô Yên muốn gặp ngươi, cố ý sai ta dẫn ngươi đi gặp ngài ấy."
Tô Tiểu Mộng nhìn Giffy, khó hiểu hỏi
"Vì sao ngài ấy không tự đi tìm ta?"
"Bởi vì ngài bị thương."
Tiếng nói vừa dứt, vốn dĩ Tô Tiểu Hoa mang dáng vẻ phòng bị nghi vấn, nhưng nghe đến đây liền lo lắng
"Yên Yên không bị sao chứ?"
Giffy hỏi
"Hai vị này là ······"
Tô Tiểu Mộng trả lời
"Bạn của ta."
Mắt Giffy hiện lên một tia sáng nhưng rất nhanh ả đã che giấu
"Đi thôi, ta mang các ngươi đi thăm Tô Yên."
Mộng Yểm không hề nghi ngờ, chỉ gật đầu
"Được"
Hiện giờ chỉ số thông minh của Tô Tiểu Hoa không online, một lòng đều quan tâm vấn đề của Tô Yên.
Nó ra sức gật đầu
"Được, được!!"
Chỉ có Tô Cổ vẫn luôn bất động.
Tiểu Hồng quấn trên tay của Tô Cổ, lên tiếng
"Tê tê tê tê tê"
Giffy? Tên này nghe rất quen.
"Tê tê tê tê tê"
Hừ! Lúc trước có một người tên Giffy bắt nạt Yên Yên, còn bắt nạt ta, nhưng mà cuối cùng cô ta bị ta đánh thê thảm.
Tiểu Hồng cong đuôi đắc ý dào dạt.
Đương nhiên, cái kết cục kia là do nó tự bịa ra.
Nó sẽ không bao giờ thừa nhận mình thua trên tay người khác.