Đối với việc đánh nhau, đương nhiên không bao giờ có chuyện Tiểu Hồng nhận thua.
Nói xong, Tiểu Hồng lại phun lưỡi rắn
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
'Ở trong hang của chúng nó còn có đồ vật rất thơm. '
Tô Yên hỏi lại
"Đồ vật rất thơm?"
Tiểu Hồng gật gật đầu
"Tê tê tê tê tê tê tê"
'Đúng vậy, đúng vậy, đồ vật rất thơm. '
Tô Yên lập tức dừng chân, xoay người quay lại rừng đào, à, không đúng, giờ là rừng tùng rồi.
Lại lần nữa bước tới chỗ hang động của đám sâu lông.
Nhìn nhìn, hình như đám sâu lông đó có chút biến hóa.
Dựa theo đạo lý, nọc của Tiểu Hồng là loại vô cùng độc, sau khi bị cắn, chỉ trong tích tắc sẽ chết.
Từ lúc cô và Tiểu Hồng rời đi rồi quay lại đây cũng đã gần một nén nhang thời gian rồi, nhưng đám sâu lông này tuy rằng thân thể xanh tím, chứng minh đã trúng kịch độc thế mà vẫn chưa hề chết.
Tô Yên đặt Tiểu Hồng xuống mặt đất để nó bò vào bên trong hang động, còn cô đứng cách xa cửa hang 1 mét.
Một nén nhang sau, có một tiếng vang kịch liệt phát ra.
Nhưng động tĩnh này không phải ở gần cửa hang mà giống như toàn bộ mặt đất dưới rừng tùng đều thông với nhau vậy.
Một nén nhang thời gian nữa trôi qua.
Động tĩnh bên dưới mặt đất càng lúc càng lớn, cô còn nghe thấy cả âm thanh Tiểu Hồng bị đánh khóc nức nở.
Tô Yên nhíu mày.
Vốn tưởng rằng chuyện này rất dễ dàng, hiện giờ xem ra, không đơn giản như cô tưởng tượng.
Tô Yên đang định lên tiếng, bỗng nhiên, 'phịch' một tiếng, Tiểu Hồng chui ra từ trong hang động.
Tô Yên duỗi tay tiếp được Tiểu Hồng, ôm vào trong ngực.
Đúng lúc Tiểu Hồng ra tới, cửa hang nháy mắt bị một tầng băng lạnh lấp kín.
Tiểu Hồng ô ô
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
'Yên Yên, người ta bị đánh. Đau quá. '
Nó phun lưỡi rắn bán thảm với Tô Yên, sau đó mở cái đuôi ra.
Một viên Trân Châu màu lam xuất hiện trước mắt.
Tiểu Hồng đem viên ngọc đặt vào trong lòng bàn tay Tô Yên
"Tê tê tê tê tê tê tê tê??"
'Yên Yên, em có lợi hại không??? Em có phải rất lợi hại không??'
Tiểu Hồng ngóc đầu, ánh mắt trông mong nhìn Tô Yên cầu khen ngợi.
Bỗng nhiên, một bàn tay bên cạnh túm lấy cái đuôi nó kéo qua.
Tô Cổ đã biến thành người, vẫn là bộ dáng cao ngạo, xa cách ngàn dặm như thường ngày.
Tô Cổ cầm cái đuôi Tiểu Hồng quay hai vòng.
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn lên án
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
'Hừ, người xấu, chán ghét!!'
Tô Cổ nhìn Tô Yên
"Viên ngọc này, hữu dụng sao?"
Tô Yên đáp
"Đang đợi Tiểu Hoa phân tích."
Nói xong, cô cúi đầu nhìn viên ngọc
"Thứ này, có linh tính."
Là một viên ngọc thần kỳ.
Rõ ràng là một vật chết, cũng không có khả năng hóa hình giống những động vật có trí lực khác, nhưng Tô Yên cảm nhận được, viên ngọc này tràn đầy sinh mệnh.
Rất thoải mái.
Nó tương thông với lực lượng của cô.
Khi cầm viên ngọc này, cô thậm chí còn cảm nhận được nó đang tẩm bổ lực lượng cho mình.
Thứ này không phải vật phàm.
Tô Yên đưa viên ngọc cho Tô Cổ
"Em cầm thử đi, có cảm giác gì không?"
Tô Cổ nắm trong bàn tay, nhắm mắt lại cảm thụ một lát.
Lắc đầu
"Một viên ngọc màu lam, không phát hiện ra điều gì khác."
Tiểu Hồng cũng cao hứng, giơ cái đuôi đoạt lấy viên ngọc rồi quấn lấy.
Tô Yên lên tiếng
"Có cảm giác gì không?"
Tiểu Hồng mênh mang
"Tê tê tê tê tê tê tê tê"
'Thơm thơm, muốn ăn. '
Tô Cổ vừa nghe xong, duỗi tay moi viên ngọc trong cái đuôi nó ra.
Tiểu Hồng duỗi thẳng người
"Tê tê tê"
'Hừ! Không cho ta ăn, sớm biết vậy ta sẽ không moi ra. '