Anh hai thở dài
"Thật là đáng tiếc, nhà bọn họ nhiều tiền như vậy, nếu em gả qua đó, gia đình chúng ta đều sung túc. Anh và chị dâu em còn đang muốn mở siêu thị, còn trông cậy em tốt nghiệp xong liền gả vào nhà họ."
Bà Tần nghe xong, càng thêm tức giận, càng dùng sức gõ thước vào lòng bàn tay Tần Huyên Nhu.
Trong chốc lát, lòng bàn tay Tần Huyên Nhu đều sưng tấy lên.
Bà ta lại càng thêm tức giận
"Mày nói xem, sao mày lại ngu ngốc như vậy?? Muốn gả mày vào gia đình tử tế, nhưng một chút năng lực mày cũng không có. Mỗi ngày chỉ biết khóc khóc khóc."
Nói xong, em trai ở bên cạnh có chút kinh ngạc
"A? Lần này hình như chị không khóc a."
Nói xong, ngẩng đầu nhìn bà Tần
"Mẹ, có phải mẹ đánh nhẹ quá hay không?"
Lúc trước, mẹ chỉ mới đánh hai nhát Tần Huyên Nhu đã chảy nước mắt.
Bà Tần nghe xong, giọng điệu càng trở nên tồi tệ hơn
"Xem ra mày vẫn chưa nhận ra sai lầm!"
Đang muốn đánh tiếp, ông Tần vẫn luôn không nói chuyện rốt cuộc cũng lên tiếng
"Được rồi, đừng đánh nữa. Thật vất vả mới về một lần, cùng nhau ăn cơm."
Ông Tần đứng ra hoà giải, đều giống như mấy lần trước.
Tần Huyên Nhu cũng không biết vì cái gì, lần này cô chỉ là không muốn khóc.
Trước kia là bởi vì không muốn bị đánh, hoặc là ba mẹ nhiều lần làm tổn thương cô.
Khi khóc cũng phải nhìn sắc mặt, đắn đo gãi đúng chỗ ngứa, nếu không, sẽ bị đánh nặng hơn.
Khóc, cũng khó tìm người để tâm sự.
Nhưng càng lớn, loại cảm xúc này sớm đã bị hao mòn.
Bà Tần vừa nghe liền ném thước, mệt mỏi đứng ở đó.
"Mày thật đúng là không khiến tao bớt lo."
Lúc này, em trai đứng lên, lập tức rót ly nước cho bà uống.
"Mẹ, mệt rồi đúng không? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút."
Bà Tần được cậu con trai út dỗ dành một lát liền vui vẻ.
Anh cả, anh hai cũng vội vã rời đi.
Cũng giống như mỗi lần cô bị phạt trước đây.
Cô ở đằng kia quỳ lạy Khổng Tử, quỳ đến khi nhận ra lỗi lầm của mình.
Lần quỳ này, chính là một tiếng rưỡi.
Cho đến khi mọi người đã ăn được một nửa.
Tần Huyên Nhu liếc mắt một cái, cô gõ vào chân bàn bên cạnh một chút.
Lén dùng tay đẩy cái bàn một chút, cũng không động đến.
Nghe được tiếng động, mấy người kia có vẻ mới nhớ tới, còn có đứa con gái đang quỳ ở đằng kia.
Ông Tần mở miệng
"Huyên Nhu, đứng lên đi, lại đây ăn cơm."
Tần Huyên Nhu gật gật đầu.
Đỡ cái bàn, đứng dậy.
Lúc này anh hai đứng lên, đỡ cô đi đến bàn ăn.
Chờ khi cô ngồi xuống, gã không nhịn được hỏi
"Huyên Nhu, em thật sự chia tay với hắn sao? Hay là đang gạt chúng ta."
Tần Huyên Nhu trên mặt mỉm cười
"Anh cảm thấy Huyên Nhu sẽ lừa anh sao?"
Cô nói xong, anh hai nghĩ, cũng đúng, em gái này của hắn luôn rất thành thật, hẳn là sẽ không.
Nói xong liền thở dài.
Xem ra siêu thị của hắn thật sự không có hy vọng mở cửa rồi.
Bà Tần vừa ăn cơm vừa nói
"Được rồi, học hết năm ba xong liền trở về đi, chờ anh hai con mở siêu thị thì đi phụ giúp anh."
Ý tứ này, chính là không muốn cho cô đi học đại học.
Tần Huyên Nhu dùng cái muỗng quấy canh, cười nói
"Mẹ, chẳng lẽ mẹ không biết? Con đi học Đại học Kinh tế Tài chính, bên trong chính là nơi tụ tập của các phú nhị đại."
Cô vừa nói xong, mọi người trong nhà đều nhìn về phía cô.
Sau đó, lại đồng thời đều nhìn về phía bà Tần.
Bà Tần cũng do dự, nhưng sau nghĩ lại
"Con không cần nhắc tới mấy tên phú nhị đại vô dụng đó với mẹ. Phú nhị đại tụ tập thì làm sao? Bạch Hoành Vũ con cũng không giữ được."
Nói xong, bà nhìn về phía Tần Huyên Nhu
"Có phải con muốn thừa dịp vào đại học, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái nhà này đúng không?"