Nhưng hắn không khắc chế được.
Giống như vận mệnh đã định, cô nên là của hắn.
Cắn một cái, ừm, lại càng muốn hôn cô.
Nguyên Tử Mật nắm cằm Tô Yên, đang định tiến thêm một bước thì trong miệng đột nhiên bị nhét vào một viên kẹo ngọt.
Vị sữa bò dâu tây tràn ngập trong khoang miệng.
Tô Yên nói
"Có lẽ là anh thích ăn cái này."
Nguyên Tử Mật nhai kẹo trong miệng.
Hắn từ từ đứng thẳng người, lại lần nữa ngồi xuống.
dục vọng trong mắt dần dần tan đi.
"Cổ Vương kia cũng là em trai em?"
Hắn híp mắt, thanh âm nhàn nhạt.
Quay lại chuyện chính sự, nhưng vẫn kéo tay Tô Yên, không chịu buông ra.
Kẹo trong miệng tan ra, cảm giác ngọt lịm làm hắn khẽ cau mày.
Tô Yên gật đầu
"Đúng vậy."
Nói xong, cô lại nói
"Bởi vì nó có thiên phú, nên thân thủ vượt qua sự tưởng tượng của anh."
Nguyên Tử Mật nghe xong liền ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên.
"Cũng là nhặt ở ven đường về?"
"... Người khác đưa."
Lời này của Tô Yên làm Nguyên Tử Mật nhíu mày.
Một lúc sau cũng không dò hỏi nữa.
Tô Yên cho rằng việc này xong rồi.
Cô đứng lên
"Em đi xem Tiểu Hồng"
Tô Yên muốn đi.
Mới vừa đi được một bước, đã bị người ta kéo lại.
Nguyên Tử Mật giữ cằm Tô Yên , hôn lên.
Lúc hôn môi hàm hồ nói
"Muốn cho em nếm thử vị ngọt này."
Hắn thích mùi sữa dâu trên người cô hơn là vị ngọt phát ngấy trong miệng này.
······
Giữa trưa, Nguyên Tử Mật ngồi xe, đi tới Nguyên phủ gặp cha hắn, Nguyên đại soái.
Hắn đứng ở giữa thính đường, nói
"Không biết cha có chuyện gì?"
Dứt lời, Nguyên đại soái ho ra một búng máu.
Hai mắt ông ta tràn ngập tơ máu
"Vô luận như thế nào, mày nhất định phải đem Tử Tân còn sống mang về!! Nó là huyết mạch duy nhất của Nguyên gia!!"
Trong lúc nói chuyện, cả người Nguyên đại soái nổi đầy gân xanh.
Ông ta đi tới, dùng sức nắm lấy cánh tay Nguyên Tử Mật.
Rõ ràng nửa tháng trước còn khí phách hăng hái, chỉ trong nháy mắt lại tiều tụy đi rất nhiều.
Nguyên Tử Mật câu môi, vươn tay nắm lấy tay ông ta
"Cứu thì tất nhiên sẽ cứu, nhưng nếu nó bị sơn phỉ giết, con cũng không thể làm gì được."
Đôi mắt Nguyên đại soái đỏ ngầu nhìn Nguyên Tử Mật
"Mày!!"
Nguyên đại soái túm cổ áo Nguyên Tử Mật
"Mày không muốn cứu nó có đúng không?! Mày muốn nó chết đúng không?!"
Nguyên đại soái phản ứng quá khích, cấp dưới đi theo Nguyên Tử Mật lập tức tiến lên, kéo ông ta ra.
Đôi mắt Nguyên đại soái đỏ đậm, nhìn Nguyên Tử Mật
"Mày đừng quên, mày có hôm nay là nhờ bàn tay của ai! Tao có thể nâng mày lên cũng có thể dìm mày xuống!!"
Nguyên Tử Mật dừng chân lại, sửa sang lại cổ áo.
Ý vị thâm trường nói
"Sao cha lại nghĩ tất cả mọi thứ tôi có là cha cho tôi? Cha lấy tự tin ở đâu ra vậy??"
Nguyên đại soái ngã ngồi trên ghế.
Không biết nghĩ tới điều gì, ông ta gắt gao nắm chặt tay.
Nhìn chằm chằm Nguyên Tử Mật
"Mặc kệ thế nào, Nguyên gia dưỡng dục mày. Nguyên gia có ơn với mày! Mày đã đáp ứng sẽ không giết nó. Sẽ khiến Nguyên gia tiếp tục phồn vinh!"
"Đó là dưới tình huống hắn ta không tự đi tìm đường chết."
Chỉ dẫn theo hai ba người mà đã dám đi vào trong núi tìm sơn phỉ.
Ngại mạng mình dài, ai giữ cho được?
Nguyên Tử Mật tháo bao tay, đập đập vào lòng bàn tay.
Giằng co với Nguyên đại soái một hồi lâu, mới chậm rãi nói
"Người, tôi sẽ cứu. Nhưng sau đó, tôi sẽ tự mình cắt đầu hắn, mang loại hương tốt nhất đưa đến trước bài vị tổ tông Nguyên gia chúng ta."
Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt Nguyên đại soái tái mét, một bàn tay ôm ngực, thở hồng hộc, không nói nên lời...
Đến chiều, Nguyên Tử Mật đi tới ngọn núi bên ngoài thành, mang theo ba cái rương lớn chứa ba vạn lượng bạc ròng.
Xe đón ánh chiều tà, rất nhanh đã chạy được nửa quãng đường.
Nguyên Tử Mật nhìn Tô Yên đang ngồi bên cạnh
"Vì sao lại muốn đi theo?"
Tô Yên nói
"Đã lâu rồi không gặp nó."
Tiểu Hồng ngồi trên ghế phụ, nghe Tô Yên nói vậy liền quay đầu hỏi
"Lâu rồi không gặp. Có phải Yên Yên nhớ Cổ Vương rồi không?"
Lúc trước, bọn họ nhiều năm không gặp nhau, Yên Yên cũng không hề đi tìm hai đứa nó nha.
Lúc nói chuyện, Tiểu Hồng có chút hâm mộ.
Cánh tay mũm mĩm nho nhỏ lay lay ghế xe
"Yên Yên có nhớ tới em không?"
Tiểu Hồng chớp chớp mắt, trong ánh mắt đều là chờ mong.
Thật lâu sau mới nghe thấy Tô Yên nói
"... Có."
Nghe thấy đáp án này, Tiểu Hồng mới vừa lòng.
Quả nhiên, nó không xuất hiện trước mặt Yên Yên lâu một chút, Yên Yên sẽ nhớ nó.
Vậy thì phải tìm được nhiều yếu điểm của Tô Cổ , moi tiền của hắn, sau đó nó sẽ ở lại đây với Yên Yên.
Xe đi được một lúc lâu.
Cho đến khi ra ngoài thành, dừng lại ở chân một rừng cây.
Thuộc hạ lập tức đi tới trước mặt Nguyên Tử Mật
"Thiếu soái, địa điểm hẹn chính là ở nơi này."
Cửa xe mở ra, Nguyên Tử Mật từ trên xe đi xuống.
Sau đó Tô Yên cũng đi xuống.
Chỗ này rừng cây xanh um tươi tốt, làm cho người nhìn thấy tâm tình cũng vô cùng thoải mái.
Lúc này, một tên đầu trọc đi từ xa tới, hùng hùng hổ hổ mang theo mười mấy người đi theo sau.
Chính là bộ dáng của một người bình thường, thậm chí đao cũng chưa lấy ra, cứ như vậy nghênh ngang đi tới.
Đi đến trước mặt Nguyên Tử Mật, hắn hỏi
"Bạc đâu?"
Biểu hiện của tên dẫn đầu rất bình tĩnh.
Quân binh lập tức cảnh giới, giơ súng trong tay chỉ thẳng vào đầu tên đầu trọc.
Đầu trọc "hừ" một tiếng
"Được rồi, quân phiệt như các người tôi đã gặp nhiều rồi. Chúng tôi không phải loại sơn phỉ không biết đạo lý. Để tiền lại, mang người đi."
Mắt Nguyên Tử Mật giật giật.
"Người đâu?"
Sơn phỉ kia nâng lên tay, quay đầu chỉ chỉ
"Người chúng tôi đã để ở nơi an toàn. Chỉ cần đủ bạc, hắn sẽ an toàn."
Người kia móc từ trong túi ra một tờ giấy.
Quơ quơ tay
"Đây là địa chỉ."
Nói xong, sơn phỉ nhìn mấy cái rương lớn phía sau Nguyên Tử Mật.
Ngữ khí nói chuyện của sơn phỉ rốt cuộc cũng bắt đầu có chút khách khí.
Lão đại của bọn họ nói, đưa bạc chính là người tốt, cho nên nói chuyện phải khách khí một chút.
"Đại nhân, ngài yên tâm, danh tiếng của chúng tôi ở vùng phụ cận này rất tốt. Loại chuyện lấy tiền rồi giết con tin, từ trước đến nay chúng tôi đều không làm. Dù sao kinh doanh thì cũng cần phải giữ khách đúng không nào? Hay là, trước tiên ngài để chúng tôi kiểm tra một chút?"
Lúc nói chuyện, tầm mắt đầu trọc vẫn luôn dừng ở mấy cái rương.
Nguyên Tử Mật lên tiếng
"Mang lại đây."
"Rõ!"
Đám thuộc hạ đứng bên cạnh nhìn cũng vô cùng sửng sốt.
Trước nay bọn họ chưa từng gặp qua sơn phỉ kiêu ngạo như vậy.
Nhị thiếu gia của Nguyên gia mà cũng dám bắt.
Bạc đem tới cũng dám nhận.
Bọn họ thật sự không sợ sao??
Cái rương vừa được đặt xuống đất, đầu trọc liền vẫy vẫy tay.
Ba tên sơn phỉ đi tới, mở rương ra kiểm tra, gật đầu với đầu trọc.
Đầu trọc lập tức dâng tờ giấy lên bằng hai tay.
"Đại nhân, người của ngài ở chỗ này."
Vừa nói, mấy tên sơn phỉ phía sau liền tiến lên, hai người khiêng một cái rương nhanh chóng lui về sau.
Đầu trọc nói
"Từ đây đi tới chỗ giữ người, mất nửa giờ đồng hồ."