Tô Yên chớp chớp mắt, cô không nghĩ tới vấn đề này.
Cho nên trầm mặc.
Khương Nhiên giữa mày mang theo một tia tức giận, còn có chuyện gì làm người tức giận hơn chuyện này?
Nhéo cằm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt hắn,"Em không muốn gả cho tôi? Em không thích tôi? Không muốn ở bên tôi?!!"
Tô Yên, sửng sốt."Không phải."
Hắn vừa nghe, từng bước ép sát,
"Vậy em thích ở bên cạnh tôi không?"
Tô Yên nghe vấn đề của hắn, cũng cẩn thận nghĩ nghĩ.
Kỳ thật, cô không thích ở bên cạnh bất kỳ người nào.
Nhưng nếu bắt buộc phải chọn một người, mà người kia là Khương Nhiên.
Vậy cô có thể tiếp thu, không bài xích, thậm chí có chút thích.
"Thích."
Cô thành thành thật thật trả lời.
Câu trả lời này cuối cùng cũng làm người nào đó vui, sắc mặt nhìn qua không khó coi như lúc nãy.
Khương Nhiên không chút do dự phán đoán suy luận,"Nếu thích, vậy em gả cho tôi chỉ là chuyện sớm hay muộn."
Ngữ khí chắc chắn trực tiếp.
Tô Yên nhu nhu,"Tớ..."
Mới vừa nói một chữ, người nọ lại ép hỏi,"Không muốn gả cho tôi?"
"Ách... có thể."
"Rát tốt."
Khương Nhiên nghe, mặt mày vừa động, sự tức giận biến mất hầu như không còn.
Một tay ôm Tô Yên vào trong lòng ngự
c.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai, nghe từng câu nói của hai người kia.
Sao nó lại cảm thấy... ký chủ của mình, bị người ta lừa đi nha?
Hai ba câu nói, đã bị người ta lừa phải gả cho hắn?
Nhưng, chỉ số thông minh của Tiểu Hoa có hạn, những lời nói của Khương Nhiên, hình như rất có đạo lý.
Không tìm được lỗi sai.
Tiểu Hoa suy nghĩ thật lâu sau nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nguyện vọng của nam chủ là muốn ngài á-"
Chỉ là nói chuyện, không nhìn thấy niêu tình trên mặt Tiểu Hoa cũng biết nó đang hóng hớt.
Tô Yên trầm mặc một lúc sau, đối diện với Khương Nhiên.
Sau đó duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay hắn.
Giọng nói mang theo một tia cười nhạt và nghiêm túc, mềm mại nói,"Được."
Khương Nhiên nghe được sự trịnh trọng trong lời nói của cô.
Cũng lập tức hiểu ra, cô rất nghiêm túc trả lời hắn.
Tia khó chịu trong mắt biến mất, giây tiếp theo, trực tiếp đè người xuống sô pha.
Hắn hôn Tô Yên, ngữ khí sâu xa,
"Sang năm, là mười tám tuổi rồi đi?"
Tô Yên nghĩ nghĩ,"Ừm."
Đè nặng cánh tay cô, giống như chiếm hữu mà bao phủ cả cơ thể cô dưới thân mình, nhẹ nhàng than thở,"Thành niên a, những chuyện không thể làm, cũng có thể làm."
Lẩm bẩm nói, không biết là đang nói với bản thân mình, hay đang nói với Tô Yên.
Tô Yên ngây thơ mờ mịt, ngược lại là Tiểu Hoa lúc kinh ngạc lúc rống lên,"A a a a!!! Xấu hổ xấu hổ xấu hổ."
Ngữ khí này của Yiểu Hoa, nghiễm nhiên là tài xế già.
Tuy rằng chỉ số thông minh không cao lắm, nhưng xem không ít sách cấm a...
Bằng không Khương Nhiên chỉ nói một câu ám chỉ như thế, đồng chí Tiểu Hoa đã hiểu?
·············
Thời gian vội vàng, ba năm trôi qua trong nháy mắt.
Tô Yên học năm hai.
Bởi vì Tô Yên càng thêm duyên dáng yêu kiều, hơn nữa cô được giải nhất cuộc thi Hóa quốc gia mà được đặc cách vài đại học X, trở thành người được chú ý trong trường.
Tính cách ngoan ngoãn, xinh đẹp, thành tích học tập nhất đẳng, người con gái như vậy, người theo đuổi cũng phải đếm theo bó.
Một ngày nào đó, vừa kết thúc tiết học sáng, người trong lớp chuẩn bị đi ăn trưa.
Kết quả, có một nam sinh, đột nhiên đứng trước bục giảng, không biết lấy một bó hoa tươi từ chỗ nào.
Sắc mặt đỏ bừng khẩn trương nói,"Tô Yên, anh thích em đã rất lâu rồi, làm bạn gái của anh đi!"
Khi nói, bùm một tiếng, trực tiếp quỳ một chân trước mặt Tô Yên.