Hiên Viên Vĩnh Hạo nắm tay nàng, phát hiện chất nhầy trên tay nàng.
Lật lại, lộ ra hai vết thương sâu hoắm, máu chảy đầy tay, tí tách rơi xuống.
Hai đầu lông mày của hắn xoắn vào nhau,"Bị thương?".
Cơ thể Tô mệt mỏi, cho nên cả người đều mềm xuống, tựa như một cái cây thiếu nước.
Hai mắt rũ xuống.
Hắn nhìn bộ dáng yếu ớt này của nàng, lông mày siết càng chặt.
Trong giọng nói mang theo chút u ám,"Truyền ngự y."
Nha hoàn nghe xong, cho rằng điện hạ cuối cùng cũng nhớ tới công chúa, tiếp tục bám dính không buông,"Điện hạ! Yêu nữ này, nhất định phải chém chết!"
"Người đâu."
"Vâng,"
Cấm vệ quân quỳ trên đất, chờ lệnh.
Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nhìn một chủ một tớ đang nằm lăn quay trên đất,"Làm loạn cung đình, giết ngay tại chỗ."
Nói xong, hắn khom lưng xuống bế Tô Yên lên, đi về phía Ngự Thư Phòng. Lời này vừa phát ra, nha hoàn sửng sốt, không thể tin nổi.
Khóc oa oa,"Điện hạ! Người đâu cần vì một yêu nữ mà..."
Chưa nói xong, đã bị một âm thanh hờ hững đánh gãy,"Nam Đường"
Vừa dứt lời, một ánh đao lóe qua.
Công chúa vừa rồi còn đang hấp hối, cộng thêm nha hoàn đang phun nước bọt tứ tung, đều đã đi ngửi mùi đất.
Cảnh tượng này, khiến đám cấm vệ quân nhìn đến choáng váng.
Đây chính là công chúa Trục Nhật Quốc đến hòa thân a.
Điện hạ nói giết là giết, giờ phải ăn nói thế nào với Trục Nhật Quốc?
Thừa tướng đại nhân xoa ấn đường, có chút bất đắc dĩ.
Chuyện chết hơn ba trăm mạng người trước đó còn chưa giải quyết, chuyện công chúa Trục Nhật Quốc chết lại càng rắc rối hơn nữa.
Y tựa hồ đã đoán trước được, sau này điện hạ đăng cơ, mình chắc chắn sẽ biến thành nam phụ - anh zai chuyên thu thập cục diện rối rắm.
···········
Ngự thư phòng.
Ngự y vội vàng chạy tới, sau đó nhẹ nhõm rời đi.
Thúc giục nhanh như vậy, còn tưởng điện hạ xảy ra chuyện chớ. Không nghĩ tới, là bị một nha hoàn đâm trúng, bị thương ở tay.
Nhưng mà may sao, may mà không phải là chuyện lớn lao gì.
Bằng không, ngay cả lúc tới lúc đi họ đều sẽ trong trạng thái lo lắng đề phòng.
Ngự thư phòng, Tô Yên cởi áo ngoài ra, may mà áo lót màu trắng bên trong khá sạch sẽ.
Nàng ngồi trên trường kỷ, Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm nàng
"A -"
Dựng tai mà nghe, một âm thanh ái muội truyền tới.
Hắn đè trên người nàng, đuôi mắt mang theo tình dục nồng nặc,"Yên nhi vừa nói tâm duyệt bổn cung, là sự thật sao?"
Tô Yên bị hôn đến khó thở, sức lực toàn thân đều đã hao hết, lúc này đang mơ màng ngủ, đâu có rảnh để ý đến hắn?
Nhưng mà người nào đó không định tha cho nàng, cứ bám dính ép nàng nói mới chịu bỏ qua.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nhiệm vụ sắp kết thúc, ba cánh sao đã sáng lên, chỉ cần khiến điện hạ nói ra tâm nguyện, nhiệm vụ sẽ hoàn thành -"
Tô Yên nghe đến hai chữ nhiệm vụ, mở to mắt nhìn về phía Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nàng nghiêm túc,"Ngươi có tâm nguyện gì không?"
"Ừ?"
Hiên Viên Vĩnh Hạo không nghĩ tới nàng đột nhiên nói đến chuyện này, sửng sốt.
Sau khi lấy lại được tinh thần, tiến sát lại gần mặt nàng, giọng nói nhẹ nhàng,"Nàng muốn thực hiện nguyện vọng của bổn cung?"
"Ừ."
"Ta muốn nàng luôn ở bên cạnh ta, ngay cả khi chết đi, cũng phải chung mộ với bổn cung."
Tô Yên chớp chớp mắt, trịnh trọng đáp,"Được."
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ, sau khi ngài và điện hòa chết đi, sẽ thu được mảnh vỡ Chủ Thần."
·········
Trong hoàng cung, bởi vì còn mười ngày nữa sẽ đến nghi thức đăng cơ của điện hạ, cho nên mọi ngõ ngách đều tỏa ra mùi hương năng nổ, bận rộn.
Còn Tô Yên thì đang bị một chuyện làm cho phát rầu,
Ừ thì... Cổ vương vẫn còn đang ở trong thân thể của điện hạ.
Tô Yên có chút tức giận, bởi vì con Cổ vương kia đột nhiên lật mặt, không muốn chui ra.
Trong tẩm điện, Tô Yên khoác một lớp áo lót mỏng, quỳ gối trên giường. Trên giường còn có một nam nhân đang nằm dạng chân