Mẹ Tô nghe xong, lại cảm thấy không an tâm
"Mày muốn gì?"
"Tôi muốn cho Tô Phong ngồi tù."
Tô Yên chậm rãi nói
"Mẹ lúc này còn có thời gian gọi điện cho tôi, chi bằng làm cho Tô Phong bữa cơm chia tay thật ngon miệng đi."
Nói xong, cô cắt đứt điện thoại.
Tô Yên nhìn thẻ ngân hàng trong tay.
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Còn cảm thấy... có chút ngạc nhiên.
Dùng loại phương thức lừa gạt này để hãm hại cô.
Nếu không sai, nguyên thân chắc chắn là con ruột của mẹ Tô.
Đối đãi bất công như thế này với hai anh em cũng nghiêm trọng quá rồi.
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát nhưng mãi cũng không rõ nguyên nhân.
Liền không muốn phí dung lượng não để nghĩ đến vấn đề này nữa.
Cô bắt taxi đi đến bệnh viện Thánh An để kiểm tra vết thương, sau đó hoàn tất thủ tục xuất viện.
Kết quả cô vừa đến phòng bệnh.
Liền thấy được Tô Tiểu Hoa còn có Tô Cổ đang ngồi ở chỗ đó phát sóng trực tiếp.
Trước mặt bọn họ bày rất nhiều đồ ăn vặt.
Riêng Tô Tiểu Hoa cầm bảy, tám cái hộp chocolate.
Hơn nữa đến bây giờ nó còn ăn chưa đã miệng.
Vẫn luôn ăn.
Một bên ăn, một bên nói
"Ưm, ăn ngon."
Ngữ điệu non nớt giòn tan vang lên.
Hơn nữa lời này là do hắn thật sự ăn thấy ngon mà nói ra.
Tức khắc bình luận phủ kín màn hình
"A a a a a đáng yêu."
"Đáng yêu quá"
"Trên thế giới này sao lại có tiểu bảo bối đáng yêu như vậy??"
"Mong Tô Cổ đệ đệ cùng Tiểu Hoa quay phim a."
"Khi nào Tiểu Hoa cũng quay phim truyền hình đi a."
"A a a a a, thật muốn nhìn Tô Cổ đệ đệ cùng Tiểu Hoa quay phim truyền hình cổ trang, khẳng định đặc biệt đẹp."
"A? Sao lại không thấy một đứa nữa đâu?"
"Đệ đệ, đệ đệ, sao lại không nói lời nào."
Bình luận từng đợt từng đợt chạy khắp màn hình.
Tô Cổ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tô Yên trở về.
Lại xem thời gian không sai biệt lắm.
Trong tay hắn nắm kẹo que, lên tiếng
"Hôm nay phát sóng trực tiếp đến đây thôi, hẹn gặp lại."
Nói xong liền tắt livestream.
Còn Tô Tiểu Hoa vẫn luôn đắm chìm với bánh kem chocolate mỹ vị
"Ưm- ăn ngon, ăn ngon!!"
Tô Tiểu Hoa ánh mắt phát sáng, trong miệng tất cả đều là chocolate.
Cho đến khi Tô Yên đi đến trước mặt.
Tô Tiểu Hoa mới phát hiện Yên Yên đã trở lại.
Nó hưng phấn
"Yên Yên!!"
Tô Yên nhìn hai người.
Trầm mặc trong chốc lát.
Mở lời câu đầu tiên không phải hỏi thăm, cũng không hỏi sao các em lại ở chỗ này.
Mà là
"Có tiền không?"
Tô Cổ sửng sốt.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Yên Yên muốn đòi tiền chúng ta?"
Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn thành thành thật thật lấy tất cả tiền trong túi ra.
Tiểu Hoa nhìn về phía Tô Cổ
"Sao ngươi còn không lấy ra?"
Tô Cổ lấy cặp sách bên cạnh lại đây, kéo khóa, lấy ra ba xấp tiền.
"Đây."
Lấy xong, hắn ngẩng đầu hỏi
"Đủ chưa?"
Tô Yên từ giữa rút ra một ít.
"Đủ rồi"
Tô Tiểu Hoa cười cong mi mắt.
"Yên Yên thật nghèo a, là muốn lấy tiền đi mua quà sao?"
Tô Yên nghi hoặc
"Mua quà?"
Tô Tiểu Hoa nhìn phản ứng của Tô Yên liền biết không phải đi mua quà rồi.
Kết quả là nhỏ giọng nói thầm
"Em còn tưởng rằng chị đi mua quà tặng cho Tống Du Cảnh đại nhân chứ."
Tô Yên nghĩ lại, mình trước khi chết hình như chính là đang đi mua quà cho hắn.
Sau đó thì sao?
Sau đó, chết rồi.
Quà đương nhiên không đưa được.
Nói như vậy, cô hình như là nên đi mua quà cho hắn.
Nhưng cô không có tiền.
Cho nên việc tặng quà này trước cứ gác lại đã.
Tô Yên mặc quần áo của mình lên.
Tô Tiểu Hoa nghi hoặc
"Yên Yên làm cái gì vậy?"
"Xuất viện."
Tiểu Hoa vui vẻ
"Yên Yên có phải khỏi bệnh rồi hay không?"
"Gần khỏi hẳn rồi."