Ăn xong một viên còn chưa đã thèm, mỗ tang thi rất tự nhiên mà há mồm.
Tô Yên trầm mặc một lát.
Yên lặng cúi đầu moi kẹo từ trong túi ra.
Xé vỏ kẹo, đưa đến trước mặt hắn, răng rắc răng rắc, hai lần nhai đã ăn xong rồi nuốt xuống.
Sau đó, lại một viên tiếp theo một viên.
Đến cuối cùng, tốc độ Tô Yên đút hắn cũng không đuổi kịp tốc độ hắn ăn.
Mà bên chân giấy gói kẹo càng tích càng nhiều, thậm chí đã qua mu bàn chân.
Tốc độ ăn đường nhanh đến không tưởng được.
Chờ đến khi đút một viên kẹo, hắn nhai hai cái đã nuốt rồi, sau đó lại lần nữa há mồm ý bảo ăn thêm.
Tô Yên xoa cổ tay lắc đầu
"Hôm nay đã hết rồi."
Đồng chí tang thi thực không cao hứng, đôi mắt lại bắt đầu chậm rãi biến đỏ.
Cô nói tiếp
"Ngày mai anh lại tới ăn."
Mỗ tang thi vừa nghe, ân? Có đạo lý a.
Trong ánh mắt, màu đỏ dần dần biến mất.
Hắn hơi há mồm, gian nan muốn phát ra thanh âm nào đó, cả nửa ngày sau, thanh âm nghẹn ngào
"Ngày, ngày mai, nơi này."
Tô Yên gật đầu
"Được"
Sau đó, tang thi nhanh chóng thối lui, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.
Cô cúi đầu nhìn xem mặt đất đầy giấy gói kẹo, xoa xoa cổ tay.
Chỗ bị hắn nắm đã xanh tím.
Cúi đầu xoa.
Một lát sau, xác nhận hắn đã rời đi.
Lúc này mới hoạt động bước chân, đi đến bên góc.
Nếu không phải bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, cô đã sớm ngủ rồi.
Có chút mệt.
Bỗng nhiên, từ trên trời rớt xuống một thứ, ngã bên cạnh gót chân Tô Yên.
Nhìn kỹ, hoa văn đỏ đen đan xen, nhỏ như ngón cái, là Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng ở bụi cỏ trườn đi trườn lại, thực bực bội.
Tô Yên nghi hoặc
"Em sao lại rơi từ trên trời xuống?"
"Tê tê tê tê tê -"
Là cái người lạnh như băng kia ném em xuống.
"Ân? Hắn?"
Tô Yên có điểm kinh ngạc lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng bên miệng có chứa máu đen.
Duỗi lưỡi rắn đỏ tươi, giống như là muốn nhổ máu đen này ra.
"Em cắn hắn?"
Cô dò hỏi.
Tiểu Hồng tự hào gật gật đầu
"Tê tê tê tê tê tê tê tê -"
Hắn vừa xuất hiện là em đã cắn rồi.
Không chỉ như thế, khi hắn ăn kẹo, em vẫn luôn cắn hắn.
Hắn chạy, em còn cắn hắn.
Sau đó... em bị ném đi rồi.
Vừa mới bắt đầu nói, Tiểu Hồng còn rất tự hào.
Nói đến lúc sau, Tiểu Hồng liền héo.
Bởi vì... hắn không sợ độc của nó, không chỉ như thế, hai mắt nhìn nó, vốn là muốn ăn, nhưng mà nhìn nó lớn lên gầy như vậy, cuối cùng liền ném xuống, ném xuống... ném...
Đây quả thực chính là vũ nhục! Vũ nhục!!!
So với việc bị hắn ăn còn cảm thấy khó chịu hơn.
Vừa nghĩ, vừa phun máu mình vừa uống ra bên ngoài.
Máu hắn cũng thật khó uống a, chẳng những lạnh còn hôi.
Giống như là máu của loại đã chết rất nhiều ngày rồi ấy.
Vừa nghĩ, Tiểu Hồng một bên vẫy vẫy cái đuôi.
Tô Yên thấy Tiểu Hồng lầm bầm lầu bầu, trong chốc lát tức giận, chốc lát lại phẫn nộ.
Khi thì lại trở nên cực kỳ táo bạo, không ngừng hộc máu ra bên ngoài.
Vốn đang có chút lo lắng, nhưng mà, Tiểu Hoa nói đây không phải máu của nó.
Lúc này mới mặc kệ, dựa vào góc tường ngủ.
Mà đồng chí tang thi của chúng ta, cũng thật là nói chuyện giữ lời.
Đêm hôm sau, thật đúng là tới.
Không làm gì khác, chỉ đi đến nơi này để ăn kẹo.
Không chỉ là ngày hôm sau, liên tiếp bảy ngày hắn đều tới.
Thậm chí có một lần Tô Yên bởi vì buổi tối ăn cơm mà ra muộn chút, hắn thế nhưng tự ngồi ở góc tường chờ cô tới cho kẹo ăn.
Bởi vì loại hành động cho kẹo đút ăn này, quan hệ của hai người đột phá thẳng tắp như phá băng bay lên.