Tiểu Hồng còn chưa kịp tức giận, liền nghe thấy Cổ Vương nói.
"Có phải bị hắn đánh đến choáng váng hay không? Biến ra chân thân, đánh hắn cho ta."
Tiểu Hồng nghe xong, ngẩn người.
Đại khái dung lượng não của nó thật khiến người ta sốt ruột.
Thế nên Tiểu Hồng ngây ngốc ở đó hồi lâu.
Tổ Cổ nhấc chân, nhích nhích nó.
"Biến ra chân thân."
Tiểu Hồng bị Tô Cổ nhắc nhở, giây tiếp theo, một con rắn vằn đen đỏ lớn bằng đùi một nam tử trưởng thành xuất hiện.
Chân thân của Tiểu Hồng lớn hơn gấp năm lần cái tên bạch xà kia.
Thời điểm thu nhỏ là một con rắn ngốc manh, đảo mắt liền trở thành hung thần sát ác.
Cổ Vương lên tiếng.
"Đánh hắn cho ta."
Tiểu Hồng do dự.
Cổ Hi từ nhỏ đã khi dễ nó, vẫn luôn cười nhạo nó, khi còn nhỏ, thân thể của nó rất yếu, cùng hắn đánh một trận, sau đó cả người liền bầm dập.
Từ lúc đó trở đi, Tiểu Hồng nhìn thấy Cổ Hi liền đi đường vòng.
Dù sao trong ấn tượng của Tiểu Hồng, nó sẽ không bao giờ đánh lại được Cổ Hi.
Từ nhỏ như vậy, lớn lên cũng thế.
Suy nghĩ này kéo dài đến bây giờ.
Thế nên vừa thấy Cổ Hi liền theo bản năng biến thành nhỏ nhất, hi vọng hắn ta đánh xong có thể rời đi.
Mà lại quên rằng, hiện tại nó cũng rất mạnh.
Lần đầu tiên Tiểu Hồng được nếm thử tư vị nâng đuôi mình lên, tát một cái trên mặt Cổ Hi.
Cổ Hi.
"Tê tê tê tê tê!!! graooo!!!"
Phế vật!!! Ngươi dám đánh ta?!
Chờ đó, sớm muộn gì cũng có ngày lão tử đánh chết ngươi!!
Tiểu Hồng vừa nghe lời này, do dự chớp mắt một cái.
Sau đó nghĩ, dù sao sau này hắn cũng định đánh chết nó.
Vậy thì nhân lúc Cổ Vương ở đây, nó muốn đem hắn ta đánh chết.
Nghĩ như vậy, Tiểu Hồng không lưu tình nữa.
Bạch bạch bạch bạch, phun lửa lên người Cổ Hi.
Cho đến khi khối băng đều tan ra.
Tiểu Hồng vẫn còn phun lửa.
Làm cho đầu rắn của Cổ Hi sưng lên một cục.
Băng tan, Cổ Hi định phản kích.
Ai ngờ Tiểu Hồng mở rộng miệng, cắn mạnh lên cổ Cổ Hi.
Lần này Cổ Hi không dám động, nháy mắt ngã xuống.
Trong tộc bọn họ có quy củ, không thể cùng tộc xà chém giết lẫn nhau.
Thế cho nên Tiểu Hồng cũng chỉ tiếp tục dùng đuôi quất lên người Cổ Hi.
Rốt cuộc phát tiết đã lâu.
Tiểu Hồng mệt mỏi ghé trên mặt đất.
Đến nỗi Cổ Hi...
Toàn bộ thân rắn cứng đờ trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Toàn thân tất cả đều là máu.
Mắt rắn, trong miệng rắn cũng đã đổ máu.
Thê thảm không nhìn được.
Cho dù là không chết.
Thì Cổ Hi cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Tô Cổ đứng ở một bên, nhàm chán nhìn đối phương bị đánh tơi bời.
Sắc trời cũng đã tối.
Tô Cổ nâng tay lên, vỗ vỗ Tiểu Hồng.
"Thu nhỏ đi."
Tiểu Hồng "xẹt" một tiếng, lại lần nữa biến thành một con rắn nhỏ ngốc manh.
Nằm trên mặt đất, phun lưỡi rắn.
Tô Cổ nhặt Tiểu Hồng lên, ôm trong tay.
Trở về, vừa đi vừa nói.
"Về sau, thấy Cổ Hi một lần liền đánh hắn một lần."
Cổ Hi chính là bóng ma năm đó của Tiểu Hồng, để bóng ma rời khỏi, cũng không phải chỉ một lần là có thể hoàn toàn đuổi đi.
Nhưng xem ra, Tiểu Hồng thật sự vui vẻ.
Tiểu Hồng phun ra lưỡi rắn.
"Tê tê tê tê tê??"
Vạn nhất ta lại bị hắn đánh thì làm sao bây giờ?
Tô Cổ cúi đầu, mắt đen nhìn Tiểu Hồng.
"Nếu ngươi đánh không lại hắn, ta liền đánh chết ngươi."
Tiểu Hồng căm giận.
"Tê tê tê tê tê!"
Ngươi làm gì?!
Ta muốn nói cho Yên Yên!!
Tô Cổ.
"Ta sẽ thừa dịp lúc Yên Yên không có mà đánh chết ngươi."