Chờ đến khi cơm nước xong, phát hiện Xuân Hoa còn chưa đi.
Tô Yên khó hiểu,"Còn có chuyện gì nữa sao?"
Xuân Hoa nói: "Trước khi điện hạ đi đã phân phó, ngươi đi đâu ta đi đó."
Bởi vì đã làm việc với Tô Yên một thời gian, hai người nói chuyện cũng không tỏ vẻ khách sáo.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Tối hôm qua điện hạ đi tìm ngài khắp nơi, thiếu chút nữa bị doạ vì biết lão hoàng đế già kia gọi ngài đi làm gì."
Tô Yên biết chuyện đêm qua là lỗi của mình.
Nàng liếm liếm khóe môi, cũng không nói gì nữa.
Mấy ngày sau, Xuân Hoa vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Tô Yên.
Ban đầu, thân phận của hai người đều là nha hoàn, nhưng người này lại phải hầu hạ người kia.
Trong viện của Tam hoàng tử, có không ít nha hoàn khua môi múa mép, nhưng Xuân Hoa lại không cảm thấy có gì.
Điện hạ phân phó chuyện gì thì làm cái đó.
Hơn nữa, chỉ bằng trình độ sủng ái của điện hạ với Tô Yên, Xuân Hoa có dự cảm, sớm muộn gì cũng có một ngày Tô Yên trở thành chủ nhân chân chính.
Bây giờ xây dựng tình cảm trước, sau này cũng được sống tốt hơn.
Đình hóng gió, Tô Yên cắn một miếng điểm tâm, ngồi ở đó nhìn xung quanh.
Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, có phải mấy ngày nay ngài chưa từng gặp điện hạ không?"
Động tác ăn điểm tâm của Tô Yên hơi dừng lại.
Không nói chuyện, chỉ là ăn càng nhanh.
Biểu tình có hơi héo héo.
Từ sau tối hôm đó, nàng chưa từng nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Thậm chí ngay cả Nam Đường cũng không thấy.
Nàng nhẹ nhàng túm túm ống tay áo.
Ngẫu nhiên, sẽ nghe thấy Xuân Hoa nói tới sự thay đổi trong cung.
Nghe nói, hoàng đế đã chết, bị Đại hoàng tử giết, Đại hoàng tử Nhị hoàng tử binh biến, bị Hiên Viên Vĩnh Hạo lấy danh nghĩa Cần Vương chém giết.
Bây giờ, Hiên Viên Vĩnh Hạo nắm giữ quyền chính, mùng năm tháng sau sẽ tổ chức nghi thức đăng cơ.
Cuối cùng, Tô Yên nhỏ giọng nói: "Tiểu Hoa."
"Ân? Ký chủ?"
"Có quyển sách nào có thể dỗ người không?"
"Cái, cái gì?"
Tô Yên nói một lần, đã không muốn nói lại lần thứ hai.
Cắn điểm tâm, nhìn nhìn cái lắc tay treo viên đá quý màu đỏ trên tay
Tiểu Hoa tự nhiên nhìn ra tâm trạng của ký chủ của mình hơi hơi hạ xuống.
Nó vì làm ký chủ vui vẻ, một đầu chui vào cơ sở dữ liệu.
Một quyển một quyển chọn lựa cho ký chủ.
Còn không phải là muốn sách có thể dỗ người sao, nó khẳng định có thể tìm cho ký chủ! Đúng vậy!!
# Thượng thư phòng #
Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên long ỷ, lật lật quyển sách trong tay.
Toàn bộ thư phòng, rất yên tĩnh.
Bỗng nhiên, lại thấy sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo có chút tối tăm, ném quyển sách trong tay xuống mặt đất, giây tiếp theo, tất cả tấu chương trên bàn đều rầm một tiếng, bị quét xuống mặt đất.
Nam Đường đứng một bên nhìn, nuốt một ngụm nước bọt.
Bây giờ thân phận của điện hạ đã là thiên chi tử, đứng trên mọi người, chỉ là... tâm tình, lại càng ngày càng kém.
Thật lâu thật lâu sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo rũ mắt ngồi xuống,
Khoé môi mỏng lạnh lẽo lúc đóng lúc mở,"Nàng chưa bao giờ nhắc tới ta?"
Lúc này Nam Đường cũng không biết là nên nói gì, sau khi im lặng một lúc, mới nói: "Có lẽ, Tô Yên cô nương từng nhắc tới, chỉ là Xuân Hoa không có ở đó."
Người như Nam Đường, cả ngày múa đao chơi kiếm, làm sao biết an ủi người khác?
Lời an ủi này vừa xuất hiện, rất là gượng ép.
Sau đó, lại thấy sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, càng khó coi.
Ban đầu hắn muốn trừng phạt Tô Yên một chút, làm nàng biết được lỗi sai của mình.
Cho nên hắn cố ý biến mất mấy ngày, cố ý dặn dò Xuân Hoa không cần nhắc tới hắn.
Kết quả... , cái này không phải là trừng phạt Tô Yên, mà là đang trừng phạt chính hắn.
Đồ không lương tâm kia, thế nhưng ăn ngon uống tốt, hắn biến mất, cũng chưa bao giờ hỏi một câu.
Giống như hắn có hay không có, đều không ảnh hưởng đến nàng.
Hắn không quan trọng.
Nghĩ như vậy, làm sắc mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo càng ngày càng tối tăm.