Bôi lên miệng vết thương của hắn.
Ừm, khi bôi thuốc, Tô Yên còn vừa bôi vừa nuốt nước miếng.
Chờ xử lý tốt cho hắn, cô mới thu tay lại.
Khàn giọng ngoan ngoãn trả lời
"Được rồi!"
Đường Dã Bạch nhìn mảnh vải mềm mại cuốn trên cổ tay.
Tô Yên đang chuẩn bị thành thành thật thật trở về chỗ của mình ngồi chờ.
Còn chưa kịp đi đã bị người kéo lại.
"Làm tôi bị thương, tính toán vỗ vỗ mông đi như vậy sao?"
Tô Yên sửng sốt.
Vừa rồi thấy hắn không nói gì, còn tưởng rằng hắn sẽ cho qua như vậy.
Không nghĩ tới, hắn là chờ cô băng bó xong rồi mới tính sổ.
Tô Yên
"Vậy anh nói đi?"
Đường Dã Bạch liếc cô một cái.
"Bị trọng thương như vậy, thuốc mỡ bình thường đối với tôi vô dụng. Chỉ có tinh thạch hệ mộc mới có thể chữa trị."
Tô Yên lấy bao tải tinh thạch lại đây.
Sau đó cẩn thận bới bới moi moi một hồi lâu.
Lấy ra 7- 8 viên tinh thạch hệ mộc đặt ở trên chỗ ngồi, sau đó đẩy đến trước mặt hắn
"Cho anh."
Đường Dã Bạch nhướng mày, cầm một viên lên
"Không còn?"
Tô Yên
"Không còn."
Đường Dã Bạch cười một tiếng.
Sau đó ý cười trên mặt hắn liền biến mất.
Mặt trời bên ngoài sắp xuống núi, hoàng hôn chiếu rọi lên khuôn mặt hắn, làm khuôn mặt tuấn mỹ kia càng thêm nổi bật, càng thêm rực rỡ lấp lánh.
Hắn kéo Tô Yên, lộ ra hàm răng trắng
"Trước khi vết thương của tôi lành, vậy có phải cô nên phụ trách cung cấp tinh thạch cho tôi không?"
Nói xong, hắn dừng lại một chút, nhìn vào cánh tay trắng tinh của Tô Yên
"Hoặc là cô cắt một miếng thịt bồi thường việc này, tôi liền bỏ qua."
Tô Yên khẳng định chắc nịch
"Em chọn cái thứ nhất."
Sau đó yên lặng rút cánh tay về.
Cắt thịt gì đó, vẫn là từ bỏ đi.
Dù sao cô là tang thi, thịt bị cắt rồi, không biết có thể mọc lại hay không nữa.
Đường Dã Bạch cầm một viên tinh thạch, biếng nhác lên tiếng.
"Ừm."
Hazz, có chút đáng tiếc.
Hắn muốn cô chọn cái thứ hai cơ.
Tô Yên ngồi yên trên ghế, chờ khoảng chừng một tiếng đồng hồ, mọi việc đã xử lý xong.
Tiểu Hồng héo bẹp được Tô Cổ ôm về.
Không còn bộ dáng oai phong lẫm liệt lúc rời đi nữa.
Chỉ một lát sau, ba người kia cũng lần lượt quay trở lại.
Lộ Bình đẩy chiếc kính đen, quay đầu lại nói với Đường Dã Bạch và Tô Yên
"Tám người kia sẽ đi cùng chúng ta một đoạn đường. Bọn họ ngồi trên một chiếc xe buýt khác."
Đường Dã Bạch mở mắt, nhìn Lộ Bình.
Lộ Bình biết ý của hắn.
Đám người kia sống hay chết, không liên quan gì tới bọn họ.
Thời đại mạt thế, bản thân mình có sống sót hay không cũng không chắc chắn.
Cái gì mà đồng tình đạo nghĩa, những cái nhân nghĩa lễ tri tín sớm đã sụp đổ theo thế giới Văn Minh.
Lộ Bình trầm mặc một một chút, lên tiếng
"Bọn họ có quân nhân, hắn ta đã chắn cho tôi."
Đường Dã Bạch nhắm hai mắt lại, không nói gì.
Vậy là đồng ý hộ tống đám kia người tiếp tục lên đường.
Đương nhiên, cũng là vì tiện đường.
Tiểu Hồng nghỉ ngơi một hồi lâu.
Nhìn Tô Yên, uể oải nói
"Yên Yên, em gặp được một con tang thi rất lợi hại nha, nó chạy rất nhanh, sau này Yên Yên cũng có thể chạy nhanh như nó sao?"
Nó vừa dứt lời, trong miệng đã bị nhét thêm một viên tinh thạch.
Tiểu Hồng biết, ý của Tô Cổ là không muốn nó tiếp tục nói nữa.
Nó "hừ" một tiếng, không cho nói thì không nói nữa.
Răng rắc răng rắc, chớp mắt liền cắn viên tinh thạch nát vụn.