Không biết Tang Minh quay trở về từ lúc nào.
Gã nhìn quanh tình huống trong phòng, nói
"Ngươi lại lần nữa giết hại người vô tội."
Sau đó lại nói một câu
"Họa Nhu, ngươi chớ quên ngươi đã đáp ứng với bọn ta. Bây giờ ngươi hẳn là nên đi rồi. Nếu ngươi còn tiếp tục làm xằng làm bậy, đừng trách ta dùng thủ đoạn mạnh tay với ngươi."
Gã nói liên tiếp, căn bản không thèm quan tâm đã xảy ra chuyện gì.
Gã chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đưa Họa Nhu đi, lập tức tiến hành chuyện của mình.
Họa Nhu sờ sờ bàn tay không có xương của mình, gật đầu
"Ta đưa các người đi."
Nói xong, nàng ta đi ra ngoài.
Họa Nhu đi đằng trước, Tô Yên, Tô Cổ, Tang Minh đi phía sau.
Họa Nhu thầm thì hát một khúc nhạc, chìm đắm trong thế giới của chính mình, đọc theo còn đường nhỏ đi tới bãi tha ma.
Một lát sau.
Mấy người bọn họ đã đi tới ngôi mộ của Họa Nhu.
Họa Nhu nhìn phần mộ của mình, duối tay vuốt ve nấm mồ.
Tang Minh mở miệng
"Tô Yên cô nương, cô không định động thủ sao? Cô thương hại mảnh hồn này như vậy, có từng nghĩ tới những người đã bị ả giết hại hay không?"
Lúc này Họa Nhu cười lên tiếng
"Muốn giết ta? Nhưng hiện tại, ta lại không muốn chết nha."
Dứt lời, Họa Nhu đột nhiên xoay người công kich Tang Minh.
Xì một tiếng, một con dao găm đầy lửa đâm vào thân thể Họa Nhu.
Tang Minh nắm chuôi dao, không hề che dấu sự âm ngoan trên mặt.
"Vì ngươi, việc của ta đã chậm trễ rất lâu, ngươi nên chết rồi."
Dứt lời, gã càng dùng thêm sức đâm con dao vào người Họa Nhu.
Mỗi khớp xương trên người Họa Nhu đều cảm thấy đau đớn vô cùng, cả người nóng lên giống như bị đốt cháy.
Một thân bạch y, ngã về phía sau, còn chưa chạm vào đất, Tô Yên đã ôm lấy cô ta.
Họa Nhu đau đến cả người run run, gắng sức nói
"Cô là người tốt."
Âm thanh đã bắt đầu suy yếu, run rẩy chậm chậm nói từng chữ từng chữ.
Tô Yên không nói gì.
Vì sao muốn đỡ Họa Nhu sao?
Cũng không có gì to tát, chỉ không muốn cô ấy phải ngã xuống đất thôi.
Giống như vị tỷ tỷ kia, bị người ta coi như một món đồ dơ bẩn, vứt sang một bên.
Họa Nhu nhìn Tô Yên, cũng không biết đang xuyên qua cô để nhìn hình bóng ai, giọng nói khàn khàn, mang theo tuyệt vọng.
"Cả đời này của ta, chưa bao giờ được người khác thật lòng thương yêu, không nghĩ tới lần làm bậy cuối cùng này, lại gặp được cô."
Họa Nhu mở bàn tay ra, vuốt ve ngón út, sau đó dùng sức bẻ một cái rồi đưa vào lòng bàn tay Tô Yên.
Ngón út kia dần dần biến đổi, trở thành một cái còi hình xương ngón tay.
Họa Nhu phun ra một ngụm máu, giữ lấy y phục của Tô Yên.
"Nếu có một ngày... có người muốn hại cô... cô có thể thổi nó lên. Hy vọng. . nó. . có thể... có thể giúp cô."
Thứ này Họa Nhu mất ba năm mới có thể kết ra.
Nàng ta căm hận tất cả mọi người, vốn dĩ nàng ta muốn hủy hoại tất cả. Nhưng sau khi biết được chân tướng mọi việc thì lại không muốn làm vậy nữa.
Là do mệnh của mình không tốt mới để ông trời sắp đặt số phận như vậy. Chỉ hy vọng kiếp sau, mình sẽ không phải khổ như thế này nữa.
Tang Minh đứng bên cạnh hoàn toàn không để ý tới hai người, hắn dáo dác nhìn khắp nơi, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Vừa tìm vừa nói
"Cổng vào đâu? Cổng vào rốt cuộc ở đâu??"
Có cổng rồi, mới có thể dùng chìa khóa mà mở cửa chứ? Nhưng cửa rốt cuộc ở đâu??
Họa Nhu nhìn Tô Yên
"Cây trâm hoa bỉ ngạn của cô, chính là chìa khóa mở cổng vào địa ngục."
Giọng nói của cô ta càng lúc càng suy yếu, duỗi tay muốn chạm vào cây trâm của Tô Yên, nhưng không với tới.
Tô Yên lấy cây trâm xuống, đưa cho Họa Nhu.
Nàng ta cầm tay Tô Yên, giây tiếp theo liền đâm thẳng vào tim mình.