Chương 1967: Ai da, tang thi! 22

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Tô Yên nhịn rồi lại nhịn, nhưng mùi hương kia càng lúc càng nồng đậm. Giống như không màng hết thảy mà muốn dụ dỗ cô qua đó mới chịu thôi. Tô Yên rốt cuộc không nhịn được nữa, đứng lên đi theo mùi hương. Đi một lúc, liền nhìn thấy một bóng người dưới gốc cây đại thụ. "Đường Dã Bạch" nhắm mắt lại, giống như nằm ở đó ngủ rồi. Tô Yên đỡ vào thân cây, cố gắng không cho phép mình đi qua đó. "Rắc" một tiếng, cái cây bị cô bẻ gãy. Thân thể vẫn không nhịn được mà bước lại gần đó. Nháy mắt, Tô Yên đã ngồi xổm xuống, ấn bờ vai hắn. Cúi đầu, hướng tới cần cổ trắng nõn của hắn mà cắn. Máu tươi ấm áp chảy vào trong miệng cô. Lông mi đen nhánh của hắn run rẩy, chậm rãi mở mắt ra. Vòng tay, ôm lấy người cô. Đối với việc mình bị cắn, bị uống máu kia, hắn không hề để ý một chút nào. Bộ dáng còn đang thoải mái, giống như được chiếm tiện nghi của người ta. Đôi mắt đen nhánh, nhìn bầu trời đầy sao. Yết hầu lăn lộn, bật cười "Đây chính là do em tự lại đây, em dụ hoặc tôi trước, đừng có trách tôi!!" Hắn lẩm bẩm một câu, giọng nói nhẹ nhàng, vô cùng ôn nhu. Tô Yên nỗ lực khắc chế dục vọng một lúc lâu. Cuối cùng cũng có thể dừng lại. Cô muốn đẩy "Đường Dã Bạch" ra, chỉ sợ mình không khống chế được lại tiếp tục cắn hắn. Kết quả, cô còn chưa đụng tới người, còn chưa dùng sức, hắn đã rên lên. Tô Yên ngẩng đầu nhìn "Đường Dã Bạch". Quân Vực ôm cô, nháy mắt đã đè cô xuống đất. Hắn dựa vào bả vai cô. Lẩm bẩm "Em lại cắn tôi..." Tô Yên biết mình đã làm sai chuyện. Thành thành thật thật xin lỗi. "Thật xin lỗi." Nói xong, nhân tiện giải thích một chút "Anh quá thơm, em không khống chế được." Quân Vực vuốt ve eo Tô Yên. Máu trên cổ hắn vẫn còn chảy, nhưng hắn cũng không thèm để ý. Mà là dựa vào vai Tô Yên, sát tới bên tai, nhỏ giọng thì thầm một câu "Nếu là em sai, có phải tôi cũng nên đòi lại một chút không?" Tô Yên nhìn "Đường Dã Bạch", sau đó gật đầu "Được! Anh cắn đi." Cô là tang thi, cắn hai cái không chết được. Vẫn tốt hơn so với việc cô cắn chết hắn. Tô Yên vừa dứt lời, khuôn mặt Đường Dã Bạch liền phóng đại trước mắt. Hắn cắn môi cô. Nguyệt hắc phong cao, đúng là thời điểm tốt để trộm người... Phía sau một tảng đá cách chỗ mọi người đang ngủ mấy chục mét. Một tiếng kêu tê tâm liệt phế truyền tới. "Không!!!" Sau đó, liền nhìn thấy một cánh tay còn dính máu duỗi ra "Chát!!" Một cái một vang lên cùng với tiếng cười đắc ý của nam tử. "Kêu đi, kêu đi, dù mày có kêu khàn giọng cũng sẽ không có ai tới cứu mày đâu." Dưới ánh trăng, khuôn mặt nam tử kia rất rõ ràng. Còn không phải là tên đầu đinh luôn càn rỡ ở trên xe hay sao. Gã đầu đinh thấy nữ nhân này không thành thật,"Chát" một tiếng nữa, tát mạnh vào mặt nữ nhân. Một cái tát này, trực tiếp làm miệng nữ nhân kia rỉ máu. "Thành thật chút!" Động tác xuống tay của hắn không chút nương tay. Trong miệng nói toàn lời tục tĩu. "Hiện giờ là thời đại mạt thế, nữ nhân như cô dị năng gì cũng không có, muốn sống sót, vậy thì thành thành thật thật làm ông đây thống khօái chút đi." Nói xong, động tác của gã càng lúc càng nhanh. Nữ nhân này chính là Chu Nhược. Ánh mắt Chu Nhược tuyệt vọng, khóc thê lương. "Không!!" Giọng nói đều khàn cả rồi vậy mà vẫn không có người tới cứu cô. Rốt cuộc cô đã làm sai chuyện gì? Cả đời này cô chưa bao giờ khi dễ một người nào. Kết quả lại phải chịu sự vũ nhục như thế này sao. Đúng lúc cô đang hoàn toàn tuyệt vọng, buông xuôi tất cả. Bỗng nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói non nớt.