Cho nên mỗi lần Phượng Quốc Nguyên gặp được Phượng Dung, trong lòng đều rất sợ hãi.
Giống như bộ dáng hiện tại.
Tô Yên nhìn Phượng Quốc Nguyên vẫn luôn run rẩy, chậm chạp không ăn.
Cô không nói gì.
Chỉ bước tới siết chặt quai hàm ông ta.
Nhét viên thuốc vào.
Thuốc này thật ra chỉ là mê dược.
Tuy nhiên sau khi ăn, cơ thể sẽ trở nên suy yếu vô lực, không thể đi lại.
Nhưng có ý thức.
Tô Yên nhìn ông ta, lên tiếng
"Tôi đã chuẩn bị cho ông một người đàn ông."
Dừng một chút.
Nghiêm túc nói
" Hy vọng lúc ông bị treo lên, bị roi da quất vào, có thể cảm nhận được khoái cảm bên trong đó."
Thanh âm vừa dứt, Quân Vực cong môi, cười lên tiếng.
"Tiểu Quai biết thật nhiều, còn biết khoái cảm."
Tô Yên yên lặng nhìn hắn một cái.
Ánh mắt dời đi chỗ khác không nói gì.
Sau khi nói xong.
Cô đưa tay ra, định kéo người đi ra ngoài.
Quân Vực chỗ nào có thể nguyện ý?
Kéo tay Tô Yên lại.
Hắn nâng mí mắt, quay lại nhìn những người mặc đồ đen xung quanh mình.
"Nâng ông ta trở về."
Tất nhiên họ biết Phượng Dung là ai.
Họ vốn là lấy tiền làm việc, hiện giờ nhìn cố chủ mình đã hết thời.
Tất nhiên bọn họ nhận ra vấn đề hiện tại.
Đầu óc phản ứng lại, nhanh chóng nâng Phượng Quốc Nguyên lên.
Đưa ông ta ra ngoài.
Sắc mặt Phượng Quốc Nguyên tái nhợt, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng.
Hiển nhiên biết được mình sắp đối mặt với những chuyện gì.
Sau khi xử lý ông ta.
Tô Yên bước chân đi ra ngoài.
Quân Vực ôm lấy eo cô
"Xử lý xong rồi sao?"
Tô Yên gật gật đầu
"Ân"
Quân Vực hôn một cái.
"Tiểu Quai thật lợi hại."
Tô Yên nhìn hắn.
Sau đó, nghe Quân Vực chậm rãi nói
"Anh vì em phất cờ hò reo cổ vũ, Tiểu Quai xem cũng nên khen thưởng anh một ít?"
Đôi mắt Tô Yên mở to.
Đại khái là bị lời này của hắn làm cho cạn lời.
Là phất cờ reo hò hay là nằm trên vai cô ăn vạ?
Tô Yên đương nhiên sẽ không giống Quân Vực, lăn qua lộn lại khi dễ người như vậy.
Nếu bạn không khi dễ người khác, người khác sẽ khi dễ bạn.
Bạn muốn lo cho thân mình?
Không có khả năng.
Giống như bây giờ.
Tô Yên không nói lời nào.
Quân Vực càng không bỏ qua.
Thanh âm hắn mị hoặc, ôm lấy eo Tô Yên, nhìn cô muốn mở cửa xe để ngồi vào.
Hắn duỗi tay, đóng cửa xe lại.
Đẩy người đè lên thành xe.
"Muốn Tiểu Quai chủ động hôn anh."
Mí mắt hắn rũ xuống, lông mi run rẩy, khuôn mặt đầy vẻ vô hại cùng quyến rũ.
Ai có thể chịu được?
Tô Yên muốn tâm trí mình kiên định.
Kiên định kiên định, nhưng thấy hắn chờ mong như vậy... quên đi.
Hôn thì hôn.
Cô cúi đầu hôn xuống.
Bàn tay người nào đó đang chống xe.
Tô Yên chuẩn bị rời đi.
Lần này người nào đó chính là không buông tay.
Ấn đầu Tô Yên thân thiết một hồi lâu.
Mộng Yểm ở phía sau đi ra thấy cảnh này.
Trùng lặp với ký ức thời thơ ấu của cậu.
Dưới gốc cây hợp hoan.
Tô Yên cũng bị tên kia ôm vào trong ngực.
Tư thế độc chiếm rõ ràng.
Mộng Yểm dời tầm mắt.
Hôn hôn thì có gì tốt.
Một chút thú vị cũng không có.
Nhưng cũng không thể đi, cậu hiện tại đang sống ở nhà của Tô Yên.
Chỉ có thể đứng đó nhìn bọn họ hôn nhau.
Xung quanh nhiều thêm một bóng đèn.
Vì vậy dưới tầm mắt trực tiếp của bóng đèn nhỏ mà nụ hôn này kết thúc sớm hơn bình thường.
Trước khi vào xe, Quân Vực nhìn Mộng Yểm, nheo mắt.
Không nói gì.
Thật chướng mắt.
Đang suy nghĩ, Tô Yên ngã vào trong lòng ngực hắn.
Ngẩng đầu lên tiếng
"Nó vẫn còn nhỏ."
Quân Vực ôm cô.
Dời tầm mắt.
Không nhìn nó nữa.