Tay Tô Yên khựng lại.
Nàng trố mắt nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.
Hắn cười
"Sợ hãi như vậy sao?"
Thái độ của hắn có chút không giống với người sắp trở thành con tin.
Mành bị gió thổi bay.
Hắc y nhân đứng bên cạnh xe ngựa vẫn luôn cảnh giác.
Chỉ cần Hiên Viên Quân Ngọc ra lệnh một tiếng, hắn ta sẽ lập tức liều mạng.
Hiên Viên Quân Ngọc giơ tay,
"Lui ra."
Hắc y nhân gật đầu.
"Tuân lệnh."
Chớp mắt liền không thấy đâu nữa.
Lý Đại Bạch ngồi trên xe ngựa, điều khiển xe đi vào trong thành.
Hiên Viên Quân Ngọc nở nụ cười
"Không biết tiểu huynh đệ tên gọi là gì? Về sau Tướng quân của các ngươi ban thưởng xuống, cũng phải có tên chứ?"
Nói xong, ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc dừng lại trên người Tô Yên.
Tô Yên duỗi tay, bịt kín đôi mắt hắn, ngăn cản tầm nhìn.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, ngài ấy vừa nhìn chị đó. Hơn nữa, đó là Nam chủ đại nhân, vì sao chị lại không cho ngài ấy nhìn?"
Tô Yên không trả lời Tiểu Hoa, mà nhìn vào trong thành.
Nàng cúi đầu, nhìn cẩm y trên người Hiên Viên Quân Ngọc
Mở miệng
"Nhắm mắt lại."
Hắn rất phối hợp, nhắm hai mắt lại, lông mi dài quét qua lòng bàn tay Tô Yên, có chút ngứa ngáy.
Sau đó, hắn nghe thấy "xoẹt" một tiếng.
Tô Yên xé một mảnh vải, băng bó vết thương trên cổ hắn.
Nàng không chú ý nên không biết hắn đã mở mắt ra từ bao giờ, đang mải mê nhìn nàng.
Đôi mắt đen nhánh không một gợn sóng, giống như giây tiếp theo thôi sẽ cắn nuốt người ta.
Tô Yên đối diện với hắn, nghiêm túc nói
"Ta chỉ muốn chiến tranh kết thúc sớm một chút nên mới bắt buộc phải cầm dao bức ép chàng đưa về đây."
Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc nhếch mày.
Sau đó, Tô Yên lại nói tiếp
"Nếu là tình huống bình thường, ta sẽ không làm như vậy với chàng."
Nàng nói rất trịnh trọng, giống như đang đảm bảo với hắn.
Tầm mắt Tô Yên rơi xuống miệng vết thương trên cổ hắn.
"Vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên."
Nói xong Tô Yên xé một mảnh vải áo của Hiên Viên Quân Ngọc, trói hai tay hắn lại.
Hiên Viên Quân Ngọc câu môi
"Nếu ta không nghe nhầm, thì vị thiếu hiệp này vừa rồi là nói muốn đối xử thật tốt với ta sao?"
"Đúng vậy."
Tô Yên vừa gật đầu vừa trói hắn.
Chờ trói chắc rồi, Hiên Viên Quân Ngọc nâng cổ tay bị trói lên
"Đây là cách đối xử thật tốt của thiếu hiệp sao?"
Tô Yên nhìn đi chỗ khác
"Tình huống đặc thù, đối đãi đặc thù."
Tô Yên nói xong, xe ngựa cũng dừng.
Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng hỏi
"Xin hỏi quý tính đại danh của thiếu hiệp?"
Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu đi ra ngoài
Đại danh?
Thôi đi.
Chờ nàng mang được bạc về nhà, qua một thời gian nữa trở về thân phận nữ nhi, hắn liền không biết nàng.
Đến lúc đó nàng đi tìm hắn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Nàng nhảy xuống xe, nói mấy câu với Lý Đại Bạch
"Ngươi đừng nói với người khác là ta đem người tới đây."
Lý Đại Bạch lập tức phản bác
"Sao có thể như vậy được?? Đây đều là công sức của tiểu huynh đệ mà."
Tô Yên
"Ta không quan tâm tới mấy chuyện đó."
Lý Đại Bạch lắc đầu nguầy nguậy
"Không được, không được, chắc chắn tiểu huynh đệ đang khiêm tốn, cậu làm chuyện anh hùng như vậy, phải tuyên truyền ra ngoài để tất cả mọi người đều biết. Ta khẳng định cậu lập công lớn thế này, sẽ được thăng quan tiến chức!"
Trong lòng Lý Đại Bạch không có chút đố kỵ ghen ghét nào, hoàn toàn là đang nghĩ cho Tô Yên.
Tô Yên là tiểu huynh đệ của hắn ta, Lý Đại Bạch vô cùng cao hứng
Tô Yên lắc đầu
"Ngươi cứ nói ngươi không quen biết ta."
"Như vậy sao được..."
Lý Đại Bạch lại muốn tiếp tục cự tuyệt.
Tô Yên nói
"Ngươi không nói tức là giúp ta."