Cửa phòng đẩy ra.
Bên trong rất gọn gàng.
Không có tráng lệ huy hoàng như trong tưởng tượng.
Hai cái ghế tựa, một cái giường.
Một chỗ nằm nghỉ, một chỗ để Tiêu Vỹ cầm.
Còn có mấy bồn hoa lan.
Đưa mắt nhìn khắp cả căn phòng
Ở bên chỗ Tiêu Vỹ cầm.
Có một nữ tử ngồi đó.
Mặc y phục màu hồng, đầu đội châu hoa.
Tuy không mang nhiều trang sức, nhưng rất xinh đẹp.
Mi cong lá liễu, mỗi cử chỉ lời nói đều mang theo bộ dạng của con gái Giang Nam phong tình.
Nên nói như nào đây?
Có thể coi là mỹ nhân.
Nhưng nói là thiên hạ đệ nhất, có phải có chút phóng đại hay không?
Đại khái là không giống với trong tưởng tượng, thế cho nên mắt thường có thể thấy được Phong Chỉ tụt hứng.
Ngón tay Tần Lạc Vũ gảy gảy Tiêu Vỹ cầm
"Hôm nay nhị vị cô nương đến đây, chỉ sợ không phải đến nhìn gương mặt này của nô gia chứ?"
Giọng nói nàng rất êm tai, cùng với tiếng cầm ngẫu nhiên vang lên kia
Không khí tức khắc thay đổi.
Tần Lạc Vũ nói thẳng không cố kỵ, biết rõ hai người bọn họ nữ giả nam trang.
Làm Phong Chỉ có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Phong Chỉ nhịn không được nhìn qua Tô Yên.
Tô Yên nghiễm nhiên trở thành chỗ dựa tinh thần cho nàng ấy.
Vô luận xảy ra chuyện gì, Tô Yên cũng đều có thể hoá giải.
Sau đó, chỉ nghe Tô Yên ra tiếng
"Là vì người trong thôn trúng độc nên mới đến."
Động tác Tần Lạc Vũ khảy Tiêu Vĩ cầm dừng một chút, sau đó cười
"Cô rất thành thật."
Nói xong, Tần Lạc Vũ đắt đầu chuyên chú đánh đàn.
Thực mau, một khúc nhạc kết thúc.
Tần Lạc Vũ một tay chống cằm, nhìn về phía Tô Yên
"Nếu ta không nói thì sao?"
"Đánh tới khi cô nói."
Tần Lạc Vũ cười thoải mái
"Lần đầu tiên ta gặp người dám nói thẳng ra như cô."
Nói nói, không biết nàng ta nhớ ra cái gì, sắc mặt nhu hoà
"Không đúng, đây là lần thứ hai."
Thanh âm vừa chuyển, thanh âm Tiêu Vĩ cầm kia mang theo một chút nữ nhi tình.
Không thể nói, chỉ có thể dùng tiếng đàn để kể.
Tần Lạc Vũ đàn một tiếng rồi nói
"Ta đã từng gặp qua một người có tính tình thẳng thắn như cô."
Tô Yên không nói chuyện.
Tần Lạc Vũ cười nhạt, lâm vào hồi ức của chính mình.
Ngược lại, tiếng Tiêu Vỹ cầm dần dần nhỏ lại.
Tần Lạc Vũ bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía hai người
"Các cô có thể tìm được nơi này, chắc hẳn là có chút manh mối."
Phong Chỉ từ trong tay áo móc ra một bản vẽ hình xăm.
Mở ra.
Tần Lạc Vũ gật gật đầu, nói thẳng không cố kỵ
"Đây xác thật là người của ta."
Phong Chỉ đang muốn mắng nàng ta.
Kết quả Tần Lạc Vũ nói
"Ta chỉ là lấy tiền làm việc. Cũng không nghĩ sẽ dẫn tới chuyện lớn như vậy."
Tô Yên nghe Tần Lạc Vũ nói.
Nàng ta tựa hồ sớm đã chờ người khác tìm tới mình.
Tần Lạc Vũ cúi đầu, nhìn Tiêu Vỹ cầm trong tay.
Sau đó duỗi tay, đưa một bao thuốc bột tới
"Dược này chỉ có thể ức chế độc phát tác, thời gian ba tháng, nếu không lấy được thuốc giải, toàn bộ người trong thôn đều sẽ chết."
Phong Chỉ bị chiêu thức của Tần Lạc Vũ làm cho trở tay không kịp.
Vẻ mặt cảnh giác.
Tô Yên hỏi
"Người phía sau màn là ai?"
Tần Lạc Vũ nói một tiếng rồi cầm lấy đàn
"Quy củ, cần phải giữ."
Làm buôn bán, chỗ nào có đạo lý phá hỏng quy củ?
Đây còn không phải là tự bê đá đập chân mình sao?
Tần Lạc Vũ ngẩng đầu, nói
"Nhưng mà, ta có thể nói cho các cô, một tháng sau, hắn muốn tranh cử chức võ lâm minh chủ."
Phong Chỉ trừng lớn mắt.
"Cái gì?!"
Một tên máu lạnh lòng lang dạ thú có thể hại chết tính mạng của một thôn trang vì cái gì mà muốn làm võ lâm minh chủ???