Quân Vực nghe cô lẩm bẩm nói câu này, nháy mắt hô hấp liền nóng rực.
Nhưng mà, bên này xuân phong cố ý.
Bên kia lại kiều hoa vô tình.
Tô Yên từ trong lòng ngực hắn giãy giụa ra,
"Em phải đi tìm đại ca."
Nhắc tới tên đại ca.
Quân Vực hô hấp liền cứng lại.
Mí mắt buông xuống.
Tô Yên nhìn bộ dáng kia.
Nghiêm túc nói
"Anh có giả vờ ủy khuất cũng vô dụng, em sẽ không dễ dàng bị lừa."
Quân Vực nghe, mí mắt vừa nhấc, con ngươi đen nhánh hiện lên ý cười.
Đại khái là lần đầu tiên nghe thấy Tô Yên nói nghiêm trang như vậy.
"Tiểu Quai đã phát hiện ra?"
Tô Yên nhìn hắn, cả nửa ngày sau, cúi đầu, đếm đếm đầu ngón tay, một chút một chút nói
"Anh lúc trước, ăn cơm của em, còn muốn chiếm chỗ ngủ của em, nói không ai cần mình.
Mỗi lần em muốn đuổi anh đi, anh liền bày ra một bộ dáng đáng thương hề hề.
Biết em nói chuyện chậm, nhận từ khó, liền cố ý gạt em, mỗi ngày muốn người ta nói em thích anh, ..."
Tô Yên đếm một đầu ngón tay lại một ngón tay.
Quân Vực ôm cô, lại có chút không biết nên làm cái gì bây giờ.
Khi dễ cô... không phải hắn cố ý.
Chỉ là, lúc ấy, hắn cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến cho cô chú ý mình.
Cô luôn một mình, thành thành thật thật ngồi ở chỗ đó, thật giống như tự cô lập bản thân, chỗ nào hắn cũng không chạm đến được.
Tô Yên nói nói, vốn là muốn đếm kỹ số lần hắn giả vờ đáng thương khiến mình mắc mưu.
Không nghĩ tới hắn thế nhưng lộ ra một bộ dáng vô thố.
Cô dừng một chút, nhẹ nhấp môi, lại cúi đầu, một lần nữa đếm đếm
"Em mới lên Cửu Trọng Thiên, thứ tử của Minh Vương cười nhạo em là người câm, anh liền đánh rớt hai cái răng của hắn, còn làm loạn cả luân hồi đạo do phụ thân hắn chưởng quản.
Một vị chủ thần từng cùng em tranh đoạt vị trí đứng đầu, chê cười em không biết lượng sức, anh liền thả ra chúng yêu trăm quỷ, ngày ngày đêm đêm đi theo sau mông hắn, dọa hắn thành người điên.
Lúc em bị trọng thương, anh tìm trong mấy chục thế giới nhỏ, rốt cuộc tìm được mệnh linh thạch để cứu em, lại khiến yêu hồn chính mình bị thương."
Tô Yên nói, liền phát hiện Quân Vực ngậm cười, nhắm mắt dựa đầu trên vai cô, nghe cô đếm kỹ.
Chờ đến khi cô dừng lại, Quân Vực thanh âm khàn khàn
"Thời gian lâu lắm, ta đều sắp quên mất rồi."
Tô Yên lắc đầu
"Không phải thời gian lâu lắm, là anh làm quá nhiều, cũng không biết nên nhớ cái nào."
Cả nửa ngày, cô nhu nhu ra tiếng
"Dù cho là không có anh, em cũng có thể trở thành Chủ Thần."
Cô chưa thành thần đã là thần, có lẽ sẽ nhấp nhô chút, nhưng đứng đầu cửu thần chỉ có thể là cô.
Đây là Thiên Đạo lựa chọn.
Giọng nói cô vang lên, Quân Vực trong nháy mắt liền cứng lại.
Tô Yên cúi đầu chậm rì rì
"Nhưng mà có anh, em thật cao hứng."
Cô duỗi tay, nhẹ nhàng cầm tay Quân Vực.
Tần Tình Nguyệt nói, cô quá mức thiên vị Quân Vực, quá mức dung túng.
Cô cũng không muốn, nhưng, mấy vạn năm thời gian này đều đã thành thói quen.
Mỗi lần chỉ cần vừa nhớ đến, cả người hắn toàn là máu đứng ở trước mặt cô, hai mắt đỏ ngầu nói," Ai dám động em một phân, ta có liều mạng cũng sẽ không bỏ qua cho hắn".
Cô liền không muốn để hắn chịu ủy khuất.
Cho dù là ba phần ủy khuất bảy phần giả, cũng không muốn.
Chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, vậy, cô liền nguyện ý dựa vào hắn.
Chỉ là...
Người này giống như phát hiện chỉ cần mình lộ một chút ủy khuất cô sẽ nơi nơi chốn chốn nhường hắn.
Thế cho nên luôn là bị hắn bắt chẹt uy hiếp.
Ngày ngày toàn dùng chiêu này quấn lấy cô.
Cô vừa quay đầu, Quân Vực một bên ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Tô Yên duỗi tay đẩy đẩy
"Ngủ tiếp trong chốc lát đi, em đi tìm đại ca."
Nói xong, căn bản không hề nhìn hắn, bước chân đã đi ra ngoài.