Một ngày nọ, Tô Yên đang uống nước trái cây. Mới uống được hai ngụm, trong đầu liền truyền đến âm thanh.
"Leng keng, hệ thống cảnh báo, Tô Kiêu đang gặp nguy hiểm."
Động tác uống nước của Tô Yên khựng lại.
"Những người khác ở đâu?"
"Ở tầng cao nhất của phi hạm."
Tô Yên buông cốc nước xuống, chuẩn bị đi ra ngoài xem tình huống. Kết quả cô còn chưa kịp đi ra đến cửa, vị nằm trên giường kia liền bắt đầu ho khan.
Một bàn tay che lại chỗ vết thương, nhìn qua có vẻ đau đến lợi hại.
Tô Yên đi qua
"Làm sao vậy? Anh đau sao? Miệng vết thương lại rách ra sao? Chờ chút, em đi gọi bác sĩ đến."
Vừa dứt lời, bàn tay Tô Yên đã bị bắt lấy. Vị nào đó liền ngồi dậy, ôm eo cô ấn lên trên giường.
Khuôn mặt trắng nõn của hắn mang theo ý cười, đôi mắt sáng quắc nhìn Tô Yên.
"Tinh thạch anh cho em, em có thích không?"
Hơn nửa tháng nay, Hoặc Vưu giống như đã thay đổi tính nết. Ánh mắt nhìn Tô Yên lúc nào cũng nóng rực, còn thích bám dính lấy cô.
Lời Tô Yên nói hắn đều nghe, hơn nữa còn nhớ rất kỹ. Một khi bắt được Tô Yên, sẽ không bao giờ buông tay.
Tô Yên gật đầu
"Rất thích."
Nói xong cô liền đứng lên
"Em còn có chút việc, lát nữa sẽ quay lại nói chuyện với anh."
Dạo gần đây, Tô Yên đối xử với hắn vô cùng kiên nhẫn. Thái độ như vậy là lần đầu tiên trong nửa tháng nay.
Hắn không chịu buông tay, lên tiếng
"Em muốn đi đâu, anh có thể đi cùng em."
Tô Yên nhìn hắn, lắc đầu
"Thân thể anh không tốt, phải nghỉ ngơi nhiều."
Dứt lời, Hoặc Vưu xuống giường. Hắn ôm lấy Tô Yên, nói tiếp
"Không phải em nói sẽ chiếu cố anh thật tốt sao? Em ở bên cạnh anh, chăm sóc anh, anh sẽ không có việc gì."
Tô Yên nhìn hắn quyết tâm như vậy.
Gật đầu
"Được rồi."
Vừa đi, Tô Yên vừa hỏi Tiểu Hoa về tình huống của Tô Kiêu
"Ký chủ, Tô Kiêu đã không còn nguy hiểm."
Tô Yên hỏi
"Hắn ở đâu?"
"Tầng cao nhất của phi hạm."
"Sao hắn lại ở chỗ này?"
"Ký chủ, chị đoán xem????"
Tiểu Hoa vừa mở miệng liền mang theo bộ dáng thèm đòn.
Thật sự không phải nó cố tình, mà nó không thể nào trực tiếp trả lời câu hỏi của Tô Yên. Bởi vì nó chỉ có thể cảnh báo hoặc thông báo an nguy của Tô Kiêu cho ký chủ biết mà thôi. Còn những chuyện khác, ký chủ phải tự mình tìm hiểu.
Tô Yên đi vào thang máy trong phi hạm. Phi hạm có tổng cộng là năm tầng, cô giơ tay, bấm lên tầng cao nhất.
Hoặc Vưu nhìn thấy cũng không ngăn cản, cứ ôm rịt lấy Tô Yên.
Cho đến khi thang máy bắt đầu khởi động, hắn mới hỏi
"Sao lại đi lên tầng 5?"
"Tìm người."
Tô Yên vừa nói, Hoặc Vưu liền biết cô có ý gì.
Tuy rằng không biết cô dùng cách nào, nhưng hiển nhiên, cô biết chuyện Tô Kiêu bị nhốt ở trên tầng cao nhất.
Là ai nói cho cô?
Nội gian?
Sẽ không. Hoắc Vưu nghĩ nghĩ.
Hắn giơ tay bưng kín chỗ vết thương, có chút đau.
Lúc hắn chạm vào bụng mới phát hiện ra, hóa ra không phải vết thương đau.
Vậy thì đau ở đâu?
Hắn ấn ấn lên bên trên một chút.
A, là tim đau.
Trái tim hắn bị người ta bóp đến đau nghẹn lại.
Thang máy kêu "tít" một tiếng liền tới tầng 5.
Thang máy vừa mở ra. Ở đây không biết xảy ra chuyện gì mà lại truyền đến âm thanh đánh nhau loạn xạ.
Tô Yên vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tô Kiêu đang bị một đám đàn ông to cao vây đánh.
Cô bước nhanh về phía trước.
Hoắc Vưu bị bỏ lại, hắn đỡ cửa thang máy, trên mặt vô cùng lạnh nhạt.
Tô Yên bước vài nước liền phát giác thân thể mình nhẹ đi không ít. Quay đầu lại liền thấy Hoặc Vưu vẫn đứng đỡ cửa thang máy, một bàn tay che lại chỗ bị thương.
Tô Yên quay lại, đi đến trước mặt hắn, nghiêm túc hỏi
"Đau sao?"
Hoắc Vưu nhìn cô, hắn buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cửa thang máy. Chớp mắt liền đổ lên người Tô Yên.
Hắn cao hơn Tô Yên một cái đầu, cũng nặng hơn cô rất nhiều. Nhưng mà Tô Yên vẫn nhẹ nhàng đỡ được.
Cô ôm lấy Hoắc Vưu. Hắn chống cằm ở trên hõm vai Tô Yên, lẩm bẩm
"Anh đau."