Cẩn thận hồi tưởng, cho tới khi Họa Nhu nghĩ tới một người, cô ta lập tức mở miệng
"Chuyện này là không thể, không có khả năng là muội ây!"
Họa Nhu còn chưa chịu nói ra tên người kia đã vội vàng tự phản bác lại.
Nhận ra được, quan hệ của nàng ta và cô gái kia vô cùng tốt. Ít nhất là Họa Nhu chưa bao giờ có tâm phòng bị với người đó.
Tô Yên hỏi
"Cô ta hiện tại ở đâu?"
"Muội ấy ở ······"
Đang nói, mặt Họa Nhu bỗng nhiên trở nên tái mét.
Tô Yên nhìn Họa Nhu, chậm rãi mở miệng
"Cô ta là tân nương tử của tướng công cô."
Họa Nhu lập tức ngẩng đầu nhìn Tô Yên
"Sao cô lại biết?!"
Trong mắt toàn là không thể tin tưởng nổi.
Tô Yên chậm rì rì nói
"Đoán."
Sau đó Tô Yên lại hỏi
"Cô ta là ai, cùng cô có quan hệ gì?"
Hỏi xong, Họa Nhu cũng không trả lời.
Tô Yên nói
"Cô không nói, ta không có cách nào giúp cô điều tra rõ chân tướng."
Họa Nhu nhắm mắt lại, lâm vào hồi ức
"Là biểu muội của ta, Hoạ Thiến Nhi."
"Quan hệ hai người rất tốt sao?"
Họa Nhu gật đầu
"Từ nhỏ ta đã không có bạn bè, chỉ có một mình muội ấy chịu chơi với ta. Quan hệ của chúng ta vô cùng tốt."
Tô Yên dò hỏi tới cùng
"Tốt đến mức nào?"
"Phàm là những thứ ta thấy không tồi, đều sẽ để tâm mà mua cho muội ấy một cái."
Tô Yên nghe Họa Nhu nói xong, cũng không lập tức đi tìm Họa Thiến Nhi, mà ngẩng đầu lên nhìn trời, nói
"Giữa trưa rồi, ta đói bụng."
Nói xong, liền muốn đi tìm một chỗ có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, ăn chút gì đó.
Họa Nhu lại vô cùng sốt ruột.
Cô ta thật sự quá muốn biết chân tướng mọi chuyện. nhưng càng đến gần chân tướng, Họa Nhu càng thấy nó thực sự so với những gì mình nghĩ không hề giống nhau.
Càng như vậy, Họa Nhu càng muốn nhanh chóng tìm ra sự thật, chứng minh những gì mình luôn nghĩ là đúng.
Họa Nhu nắm chặt cán dù, xoay người rời đi.
Tô Yên lại đi về hướng đỉnh núi.
Tang Minh vô cùng sốt ruột, nhưng mọi chuyện cũng sắp được giải quyết rồi. Đã đợi 300 năm, chẳng nhẽ chờ thêm một lát cũng không chờ được sao?
Nghĩ vậy, gã liền mở miệng chậm rãi nói
"Tô Yên cô nương đói bụng sao? Chúng ta đi tìm vài món ăn hoang dã nhé."
Tô Yên lên tiếng
"Được"
Đi được một lúc, liền gặp một cậu bé y phục rách te tua, có chút thê thảm.
Cho đến khi nó đi đến trước mặt Tô Yên, mở miệng
"Giúp ngươi tìm được rồi."
Nàng nghe thấy giọng nói của nó, mới nhớ ra, hình như đây là con rắn tên Xà Nam.
Sau đó liền thấy vạt áo trùng xuống, Tiểu Hồng đã theo vạt áo bò lên cổ tay Tô Yên.
"Tê tê tê tê tê"
Yên Yên, em thiếu chút nữa tìm không thấy chị rồi!
Tiểu Hồng phun lưỡi rắn, kể lể với Tô Yên những gian khổ nó phải chịu trên đường tới đây.
Tô Yên vuốt vuốt cái đầu nó.
"Không đi lạc, rất lợi hại."
Nàng thật lòng khích lệ nó.
Con rắn này nàng nuôi, tuy rằng da dày thịt béo, không lo bị khi dễ, nhưng đầu óc của nó lại không tốt lắm.
Bình thường nếu có Tô Cổ ở cùng, sẽ bù lại phương diện này, cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng nếu chỉ có một mình nó, sợ là đi vài bước chân cũng có thể lạc.
Tiểu Hồng hiếm khi được nghe Tô Yên khích lệ mình, vô cùng cao hứng vẫy vẫy cái đuôi nhỏ.
Sau đó nói
"Tê tê tê tê tê tê tê"
Yên Yên, Cổ Vương, em muốn tìm Cổ Vương!!
"Không phải em nói nó đang ngủ sao?"
"Tê tê tê tê tê"
Không có việc gì, không có việc gì, muốn hắn ra ngoài này ngủ.
Tiểu Hồng dùng hàm răng cắn y phục của Tô Yên, cắn hai cái liền rách.
Lắc lắc cái đuôi, biểu hiện nó vô cùng vội vã.
Nhìn bộ dáng này của nó, cuối cùng Tô Yên vẫn đặt tay ở trên đỉnh đầu Tiểu Hồng.
Tiểu Hồng hỏi
"Tê tê tê tê tê?"
Hắn ở trên đầu của em sao?
Tô Yên chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt
"Chắc vậy."
Ít nhất là không thấy nó ở trong không gian nữa.