Tô Yên kéo cái chén qua trước mặt hắn
"Ăn uống cho tốt, anh bị thương, ở nhà nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi đi học."
Cổ Quyết nghe xong liền sửng sốt.
Tức khắc hai mắt phiếm hồng,
"Chủ nhân, đừng bỏ rơi Cổ Quyết."
Tô Yên
"Em sẽ không bỏ rơi anh, là do cánh tay anh bị thương."
Cô nghiêm túc giải thích.
Nhưng người nào đó giống như lâm vào cảm xúc của chính mình, không hề nghe thấy lời cô nói.
Cổ Quyết ôm lấy Tô Yên, liên tiếp lặp đi lặp lại
"Chủ nhân, đừng bỏ rơi Cổ Quyết."
Tô Cổ ngồi bên cạnh xem xét tình hình.
Tự động buông đũa xuống.
"Chị, em sẽ giúp chị xin nghỉ."
Tô Yên nhìn Cổ Quyết đang ghé vào trên người cô.
Đây là quyết tâm không cho cô đi học.
Bỗng nhiên, lúc này Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, nhiệm vụ phát sinh thay đổi. Xin hãy bảo hộ linh hồn chính của Bạch Hoành Vũ."
Tô Yên nghe thấy cái nhiệm vụ này.
Trầm mặc một lát
"Linh hồn chính? Thân thể hắn bị linh hồn khác chiếm đoạt sao?"
"Đúng vậy, ký chủ."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ
"Nếu Bạch Hoành Vũ đi học, hãy cảnh giác một chút."
Cô chỉ nói một câu như vậy, Tô Cổ liền hiểu.
Đã xảy ra chuyện.
Mà mấu chốt chỉ sợ là ở cái tên Bạch Hoành Vũ kia.
Tô Cổ không phải con người, cho dù tên Bạch Hoành Vũ này có ý xấu đối với hắn, cũng không thể làm hại được hắn.
Nhưng Tô Yên lại đặc biệt nhắc nhở, Tô Cổ liền biết rằng, có biến cố xảy ra.
Cổ Quyết nghe Tô Yên nói, vốn dĩ đang ghé vào trên đầu vai cô, tầm mắt sâu kín, vô cùng bất mãn.
Tô Yên nhìn hắn.
Có phải nên giải thích một chút?
Người này thật sự là lòng dạ quá hẹp hòi.
Đang muốn nói chuyện,
"Em ······ ưm."
Cổ Quyết liền hôn lại.
Khác với bộ dáng thận trọng khi nói chuyện lúc trước.
Lần hôn này lại mạnh mẽ, ngang ngược.
Tỏ vẻ không muốn hôn cũng phải hôn hắn.
Tô Cổ đứng dậy, dời mắt đi rồi bước ra ngoài.
Mà cửa phòng ngủ của Tiểu Hồng cạch một tiếng mở ra.
Tiểu Hồng mặc đồng phục học sinh, đôi mắt buồn ngủ đỏ hoe.
Thất tha thất thểu đi tới trước mặt Tô Cổ.
Non nớt nói
"Ta cũng phải đi học."
Tô Cổ liếc nó một cái, bỗng nhiên vươn ngón tay ra, ấn cái trán nó.
Ầm một tiếng, người liền ngã nằm trên mặt đất.
"Ngươi như vậy mà còn muốn đi học?"
Tiểu Hồng cố gắng mở mắt, lồm cồm bò dậy, nhỏ giọng nói thầm
"Hôm nay là cuối tuần, trường sẽ làm bánh quy."
Buổi sáng ba bốn tiết học, giáo viên sẽ cho bọn chúng tự làm bánh quy nhỏ ăn.
Nó đương nhiên muốn đi!
Ngay cả khi rất buồn ngủ, cũng phải đi lấy bánh quy ăn xong rồi mới trở về.
Nói xong, Tiểu Hồng đi đến trước mặt Tô Cổ, ôm eo hắn
"Ôm một cái."
Tô Cổ nhìn nó.
Cười như không cười
"Có chí khí, có nghị lực, không tồi."
Vì để ăn một miếng bánh quy, có thể cố gắng tới mức này, người bình thường tất nhiên làm không được.
Tô Cổ bế nó lên.
Tiểu Hồng ghé vào trên vai hắn, nhỏ giọng nói
"Chờ làm bánh quy xong, ta sẽ để dành cho ngươi một miếng."
Tô Cổ
"Ngươi cảm thấy ta thiếu miếng bánh quy nhỏ kia của ngươi sao?"
Tiểu Hồng nghĩ nghĩ
"Trong trường học có một cái trái cây rất thơm sắp chín, ta cũng sẽ mang về cho ngươi ăn."
Nói xong, nó dừng lại
"Ta cũng muốn ăn."
Nói xong, liền không chịu được nữa, mí mắt khép lại.
Nhớ trước đây, nam nhân của Yên Yên đoạt mất trái cây của nó.
Yên Yên ăn nửa miếng, nam nhân kia ăn nửa miếng.
Nó vẫn luôn nhớ thương, thật đáng tiếc.
Nó tìm lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được loại trái cây kia rồi.
Lại còn là ở trong trường học của nó nữa chứ.
Hơn nữa lúc này cũng không có động vật nào đoạt với nó.
Vậy thì nó sẽ hái trái cây xuống, ăn trước.
Ừm, nó cũng thật thông minh.