Tô Yên đứng im ở đó, nghĩ lại những lời Lâm Nhu nói.
Nàng ta vì sao lại chắc chắn viên đá là của nàng ta?
Lại còn trách nàng đoạt mất những thứ vốn thuộc về nàng ta nữa?
Còn có câu nói kia, cũng là đoạt xá.
Dựa theo lời này, nếu những việc đó thật sự phát sinh.
Vậy viên ngọc bích kia sẽ về tay Lâm Nhu, nàng ta sẽ nhờ viên đá này mà có được những thứ khác.
Nếu thật sự theo cái logic này, nàng ta vì sao lại ở thời điểm tất cả mọi việc còn chưa phát sinh lại nói ra lời chắc chắn như vậy?
Chứng tỏ nàng ta biết trong tương lai của mình sẽ phát sinh truyện gì.
Trọng sinh?
Không đúng, nếu là trọng sinh sẽ không nói mình là "đoạt xá".
Vậy thì là vì sao?
Tô Yên cúi đầu hỏi
"Tiểu Hoa?"
"Vâng, ký chủ."
"Lâm Nhu đó là bị đoạt xá sao?"
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đạt được nhắc nhở."
Sau đó Tiểu Hoa lại thần thần bí bí nói.
"Ký chủ, nàng ta cũng không phải Lâm Nhu."
"Là sao?"
"Nàng ta biết Lâm Nhu là nữ chủ của thế giới này, hơn nữa biết tất cả sự tình phát sinh với Lâm Nhu. Nàng ta thừa dịp Lâm Nhu sinh bệnh nặng, linh hồn suy yếu, liền giết chết linh hồn của Lâm Nhu. Thiên Đạo cũng không phân biệt được. Cho nên, Lâm Nhu giả vẫn có được tất cả đãi ngộ tốt nhất của nữ chính."
Tô Yên nghĩ tới nhiệm vụ của chính mình.
Ngăn cản Lâm Nhu trở thành Nữ tôn Thương Khung, và ngăn cản nàng ta và Phong Huyền ở bên nhau.
Tô Yên lên tiếng.
"Nhiệm vụ giao cho ta là ngăn cản nàng ta tiếp tục trở thành nữ chủ của thế giới này?"
"Đúng vậy ký chủ, bởi vì chị đối kháng với nữ chủ của thế giới này, cho nên đây mới là trò chơi vĩ đại."
Dù sao nữ chính cũng được thiên đạo ưu ái mà.
Dù cho là nàng ta bị ăn thiệt lần này, theo sự thay đổi của cốt truyện, về sau sẽ lại xuất hiện vận may khác đền bù cho nàng.
Nhiệm vụ thật gian nan a.
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, cố lên!"
Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu
"Ừ"
Nói xong, Tô Yên ngự kiếm phi hành trở về.
Lúc này, Tiểu Hoa nhịn không được bắt đầu lải nhải.
Nhịn muốn hỏng rồi.
"Ký chủ, dựa theo cốt truyện ban đầu, nữ chủ Lâm Nhu thấy Tô Yên đói quá ngất xỉu, liền đưa cho nàng ấy chiếc bánh nướng duy nhất của mình. Tô Yên cảm động, tìm khắp người muốn tìm một thứ gì đó đền ơn cho Lâm Nhu. Cuối cùng lấy ra ngọc bích của mình tặng cho Lâm Nhu. Về sau, Lâm Nhu ở Di Hồng Viện vô tình dùng viên đá quý đó giải cứu Hung thú Thượng Cổ, cũng chính là nam chủ đó ạ."
Tiểu Hoa nói đến bon mồm, bỗng nhiên ý thức được mình nói hơi nhiều.
Lập tức dừng lại.
Tô Yên nghi hoặc
"Là sao? Phong Huyền là Hung thú Thượng cổ sao?"
Tiểu Hoa liên tiếp phủ nhận
"Ơ, không phải, không phải, em, em cũng không biết."
Tô Yên hỏi
"Không thể nói?"
"Ký chủ, chị phải tự tìm đáp án a."
Một hệ thống một chủ nhân cùng nhau nói chuyện.
Thoắt cái đã lên đến đỉnh núi.
Vừa đến sân, mở cửa ra liền thấy Phong Huyền đang đứng đợi ở cửa.
Phong Huyền vừa ho khan vừa chờ đợi.
Sắc mặt tái nhợt.
Y phục trắng như tuyết càng tôn thêm nhan sắc vô cùng xinh đẹp của hắn.
Tô Yên vừa trở về, trong mắt Phong Huyền hiện lên một tia sáng.
"Chủ nhân."
Hắn kêu lên, đi về phía Tô Yên.
Tô Yên đi nhanh tới đỡ lấy hắn.
"Sao chàng lại suy yếu đến thế này?"
Phong Huyền mồm năm miệng mười giải thích
"Vừa rồi có một nữ nhân tới tìm ta, còn muốn đem ta đi, Phong Huyền không muốn, ả liền muốn đánh chết ta."
Nói xong lại ho khan liên tục.
Ho đến mức cả người đều run bần bật.
Có thể thấy bệnh tình rất nghiêm trọng.
Tô Yên khom lưng, trực tiếp bế hắn lên.