Tô Yên đã từng học qua một ít thuật dịch dung, thế cho nên rất rõ ràng chiêu trò như vậy.
Cô gái này, đã gặp qua.
Tên là Triệu Tường Vi.
Đang nghĩ ngợi tới đây, cô gái kia đã nhanh chóng chạy tới, đỡ lấy Tần Hiên Vũ.
Mày nhíu lại,
"Hiên vũ, cậu không sao chứ? Cậu bị thương? Tôi đưa cậu đi bệnh viện."
Nam sinh lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Triệu Tường Vi
"Không cần, bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi mấy ngày thì tốt rồi."
Triệu Tường Vi vừa nghe, càng không vui
"Như vậy sao được? Cậu không cần lo lắng tiền thuốc men, tôi có thể giúp cậu trả."
Nói đoạn liền muốn cưỡng chế mang Tần Hiên Vũ đi bệnh viện.
Lúc này, có tiếng bước chân vụn vặt vang lên.
Đang có rất nhiều người tới đây.
Cũng là mặc đồng phục cao trung Đế Đô, bảy tám học sinh hướng tới bên này.
Một người trong đó cười lạnh mở miệng
"Tần Hiên Vũ, mày giả vờ cái gì mà giả vờ a. Tìm mấy tên du côn bên ngoài là mày đúng không? Lúc mày muốn một cái cánh tay của Từ ca, có nghĩ tới kết cục này hay không?"
Tô Yên nghe đến đây đã hiểu rõ ràng sao lại thế này.
Cô lui sau một chút, muốn rời đi khỏi chỗ này.
Kết quả liền nghe được Triệu Tường Vi nói
"Phóng cô ấy đi, không cần liên lụy người vô tội."
Ý chính là chỉ Tô Yên.
Vốn dĩ, những người đó đều dồn lực chú ý trên người Tần Hiên Vũ, nghe được Triệu Tường Vi nói, quay sang nhìn về phía Tô Yên
"Cùng một hội?"
Tô Yên lắc đầu, nói nghiêm túc
"Không phải một hội."
Triệu Tường Vi nhíu mày
"Hoắc Từ đâu? Ngay cả nữ sinh cũng muốn đánh, thật là kém cỏi làm người ghê tởm."
Tô Yên nghe vậy, nhìn về phía Triệu Tường Vi.
Sau đó chậm rì rì mở miệng
"Không cần đánh đồng làm một."
Hắn lại không có ở chỗ này, vì sao còn muốn nói như vậy.
Hiển nhiên, Triệu Tường Vi cũng không có hiểu rõ ý Tô Yên.
Mà đám người đối diện nghe được Triệu Tường Vi nói ra tên Hoắc Từ tên, sửng sốt
"Cô quen biết Từ ca?"
Triệu Tường Vi nghe, mày nhíu chặt.
Hiển nhiên thực bài xích những lời này.
Nhưng, nhìn phía đối diện thế tới rào rạt, nói
"Nếu các cậu đánh tôi, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha các cậu."
Tô Yên nghe, ngẩng đầu.
Nhìn cô ta nhiều thêm hai lần, sau đó dời đi tầm mắt.
Người đối diện trầm ngâm trong chớp mắt
"Chúng ta có phải hay đã từng gặp qua ở đâu?"
Hắn nhìn Triệu Tường Vi thực quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra.
Triệu Tường Vi bị bức cho không có biện pháp, rốt cuộc nói
"Câu lạc bộ đêm Hoàng Thành."
Người nọ vừa nghe, trong mắt hiện lên một tia quang mang
"Cô gái bán rượu?"
Dứt lời, người nọ cười, ý vị thâm trường
"Hóa ra là cô a."
Sau đó liền nghe hắn nói
"Cô lúc ấy không phải nói không có hứng thú với Từ ca sao? Như thế nào? Hiện tại coi trọng?"
Vốn dĩ Tần Hiên Vũ vẫn chưa chú ý đến Triệu Tường Vi.
Cho đến nghe được người nọ nói, tầm mắt mới nhìn qua cô ta.
Vừa nãy ······ người kia nói, Hoắc Từ thích cô?
Tần Hiên Vũ ngẩng đầu, yếu ớt cười với Triệu Tường Vi
"Cảm ơn"
Triệu Tường Vi lắc đầu
"Không có gì, đi thôi."
Nói đoạn liền muốn đỡ hắn rời đi.
Kết quả vừa mới chuẩn bị rời đi, liền nghe người dẫn đầu bên kia mở miệng
"Từ từ, tôi là nói cô có thể đi, hắn không thể."
Triệu Tường Vi bắt đầu không kiên nhẫn
"Tôi nói các cậu, đừng có quá phận!"
Hai bên tranh chấp lợi hại.
Lúc này, một chiếc xe máy chạy đến.
Người lái xe mặc đồ full đen, đầu đội mũ bảo hiểm đen.
Két một tiếng, xe máy dừng lại trước mặt đám người.