Tô Yên cầm trong tay một thanh trường kiếm, đứng ở giữa cung điện xa hoa, mặt không cảm xúc.
Nàng cái gì cũng không nói.
Chỉ là cứ nhìn hắn như vậy.
Trong mắt Hoa Khuynh trần đầy phẫn nộ, không tin tưởng.
Thật lâu lúc sau, nàng lên tiếng.
"Ta là người, ngươi là yêu."
Một câu này vừa ra, người trên giường kia, vốn dĩ lông tóc vô thương, thế nhưng lại phun ra một ngụm máu.
Hoa Khuynh tựa vào giường, dáng vẻ rất chật vật.
Máu tươi theo khóe môi chảy xuôi tới cổ.
Màu đỏ tươi đặc biệt dễ thấy.
Tô Yên nắm trường kiếm, xoay người đi ra ngoài.
Ánh mắt Hoa Khuynh bỗng nhiên co rút lại.
Một bàn tay hung hăng nắm lấy giường
"Nàng đi đâu?"
Khấp huyết cuồn cuộn, âm thanh khàn khàn nôn nóng còn nhiều hơn cả phẫn nộ.
Tô Yên bước chân dừng một chút.
Nàng đứng ở cửa buông hạ đôi mắt, trầm mặc trong chốc lát
"Thời điểm tiến giai cuối cùng, đoạn công làm cho khí huyết công tâm.
Ngươi vẫn nên vượt qua kiếp này trước đã, sau đó hãy quản đến việc khác."
Nói xong, đẩy cửa rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng rời đi.
Phía sau, Hoa Khuynh lại một lần nữa phun ra máu
"Tô Yên!"
Gân xanh nổi lên, hướng về phía cửa gọi tên Tô Yên.
Hắn nôn nóng vạn phần, muốn đứng dậy đuổi theo.
Nhưng ngay khi hắn vừa đứng dậy, lại choáng váng ngã xuống.
Bàn tay hắn chống giường, thân thể lung lay sắp đổ.
Sự thất vọng hiện rõ trong mắt.
Thậm chí hiện giờ cũng tùy ý khí huyết công tâm, không hề có ý muốn vận công áp chế.
Bỗng nhiên, phía sau truyền đến một cỗ linh khí ấm áp.
Một hơi thở quen thuộc bay đến.
Hắn nâng mí mắt, lẩm bẩm
"Ân nhân?"
Tô Yên đứng phía sau, một bàn tay đỡ lưng hắn.
Đem linh khí của mình truyền vào trong cơ thể hắn.
Cứ thế để cho linh khí của hắn hoàn toàn bình phục.
Hắn duỗi tay muốn chạm vào nàng.
Tô Yên đưa ra một bàn tay khác, cùng hắn đan chặt.
Biết lúc này, ý thức của Hoa Khuynh không quá rõ ràng.
Môi nàng dán vào tai hắn
"Ngươi phải trở nên cường đại, mới có thể lại tìm được ta."
Nàng nói lời này, không biết liệu Hoa Khuynh có nghe được không.
Hiện tại, hắn hoàn toàn túm lấy tay nàng, gắt gao không thả ra, ánh mắt hỗn độn.
Lúc này, thanh âm của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, ngôi sao thứ ba đã sáng. Ký chủ phải hoàn thành nhiệm vụ thật tốt nhaa -."
Tiếng nói vừa dứt, liền truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Ong Chúa.
Tô Yên ngẩn người, cúi đầu, liếc Hoa Khuynh một cái thật sâu.
Rút tay mình về, xoay người về phía cửa nhỏ rời đi.
Nàng ngự phong phi hành về hướng phái Thanh Sơn.
Khi bay đến chân núi Thanh Sơn.
Tô Yên rơi xuống, chống đỡ vào một thân cây bên cạnh, phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt trở nên trắng bệch
"Ký chủ, chị mang mười năm tu vi đều cho hắn. Lại còn bị nội thương, phải hảo hảo tĩnh dưỡng."
Thời điểm Tiểu Hoa nói chuyện, giọng nói có xen lẫn đau lòng.
Dù sao cũng là ký chủ của mình.
Lúc ấy ký chủ đánh Hoa Khuynh, vốn đã thu còn 5 thành lực.
Mà khi Hoa Khuynh tu luyện, hắc ám Thánh Khí sẽ hình thành vỏ bọc phòng hộ để bảo vệ hắn.
Mà Tô Yên tấn công hắn, hắn chỉ mất đi có một phần công lực.
Chỉ có tác dụng gây nhiễu loạn quá trình tu luyện.
Ngược lại, nàng bị hắc ám Thánh Khí đánh đến nội thương.
Tô Yên từ túi không gian móc ra một loại đan dược, ăn vào.
Sắc mặt trắng bệch vừa rồi tựa hồ có chút khí sắc.
Nàng dựa vào bên cây đại thụ.
Từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây.