Chương 630: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 55

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:54:12

Cô cầm dây mây trong tay, quấn lại thành từng vòng, sau đó đi đến trước mặt ba Tô, một chút một chút quất vào trên người ông ta. Ba Tô đương nhiên là muốn phản kháng. Nhưng một bàn tay hắn vừa vặn bị Tô Yên dẫm lên. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, cô dẫm lên huyệt vị nào đó, tay vừa động, liền đau như là bị chặt đứt vậy. Tô Yên xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, có thể nói mỗi một cái roi đều khiến da tróc thịt bong. Tư thế kia chính là muốn đánh đến chết. Mẹ Tô đỏ con mắt, tiến lên cản trở, bị Tô Yên giơ tay nắm lấy cánh tay, nghiêm túc hỏi "Bà muốn thay thế ông ta?" Mẹ Tô đầu tiên là bị khí thế Tô Yên dọa đến, trầm mặc trong một cái chớp mắt. Theo sau, lập tức nghĩ, bà mà còn sợ đứa con gái mất dạy này?? Nghĩ như vậy, thò tay liền muốn đánh Tô Yên. Giống như là khi cô còn nhỏ, cả hai vợ chồng cùng đánh Tô Yên vậy. Khi nó còn nhỏ đã đánh nhiều lần như vậy, cũng không tin lúc này nó còn dám chống trả! Tô Yên vốn là không nghĩ động thủ với mẹ Tô, lỡ như cô xuống tay nặng, đánh chết bà ta thì sẽ phải chịu trách nhiệm pháp luật. Nhưng bà ta một hai phải dán lại đây, Tô Yên gạt ngã bà ta trên mặt đất. Cô kéo dài dây mây trong tay. Bên cạnh, Trịnh Diệu thấy Tô Yên còn không có dừng tay, rốt cuộc không nhịn xuống được, tiến lên giữ chặt cánh tay Tô Yên "Hai người bọn họ là cha mẹ em, dù cho đối với em không tốt, cũng không nên đánh bọn họ." Trịnh Diệu nói lời này kỳ thật rất đúng. Đây đều là lời nói của một đứa trẻ được cha mẹ nuôi dưỡng lớn lên có thể nói ra. Ân nuôi dưỡng của cha mẹ, khó có thể báo đáp. Mà hiện giờ, Tô Yên chẳng những không báo ân, ngược lại là một bộ dáng như đối với kẻ thù, cô vẫn là người sao? Bên cạnh, mẹ Tô vừa thấy thế, đột nhiên ôm ba Tô ngã vào mép giường oa oa khóc lớn lên. "Chúng ta mệnh khổ a, nuôi một con bạch nhãn lang như vậy, chẳng những khi dễ em trai, hiện giờ còn đánh đập cha mẹ, đồ bất hiếu, đồ bất hiếu a!!" Mẹ Tô rất chật vật ngã trên mặt đất, nghe lời bà ta, còn có nước mắt rơi như mưa lên án, vô luận là ai nghe thấy, đều sẽ nhịn không được đồng tình. Trịnh Diệu thở dài, hắn nhìn nhà ở hỗn độn, lại nhìn hai người ngã trên mặt đất kia. Trong lòng biết, đôi cha mẹ này cũng không phải loại lương thiện gì, bằng không sao có thể biến một căn nhà thành cái dạng này? Nhưng, nghe mẹ Tô nói, hắn cũng không nói nên lời gì phản bác được. Trịnh Diệu ngăn cản Tô Yên, "Được rồi, bọn họ vô luận làm sai cái gì, cũng đều là cha mẹ cậu, là người thân nhất của cậu." Tô Yên nhìn tay Trịnh Diệu đang nắm chặt cổ tay mình. Cô buông hạ mặt mày, "Tôi không chỉ có một đôi cha mẹ này, còn có rất nhiều cha mẹ nuôi khác, cha mẹ tôi nói, bọn họ cũng là người thân nhất của tôi." Trịnh Diệu sửng sốt, "Đó, có ý tứ gì?" Tô Yên chớp chớp mắt, "Nghe không hiểu có phải hay không? Nếu không hiểu, thì có tư cách gì khoa tay múa chân chuyện nhà người khác đây?" Tô Yên duỗi tay, bẻ tay Trịnh Diệu ra, "Lúc tôi năm tuổi, em trai muốn ăn màn thầu của tôi, tôi không đưa, bị cha đánh đến đứt cả một dây mây. Từ khi mười bốn tuổi, ông ấy nhận cha nuôi cho tôi, thư ký trong thôn, thôn trưởng, tất cả đều nhận, ngay cả những đứa trẻ lớn hơn tôi một tuổi ở trong thôn cũng đều là anh trai tôi. Cậu đoán, cha tôi muốn làm gì?" Tô Yên vừa dứt lời, thân thể Trịnh Diệu cứng lại. "Cậu, ông ấy, bọn họ..." Tô Yên nghiêng đầu nhìn đôi cha mẹ trên mặt đất kia.