Không biết từ khi nào, Tô Yên đã chắn phía trước Hoắc Từ.
Bàn tay mảnh khảnh bắt lấy cánh tay Triệu Tường Vi.
Hai người giằng co.
Triệu Tường Vi vốn dĩ phẫn uất nhìn Hoắc Từ. Hiện giờ, lực chú ý chuyển tới trên người Tô Yên.
Tuy rằng không có chán ghét như nhìn Hoắc Từ, nhưng mày cũng nhíu lại, tựa hồ trách cứ Tô Yên không hiểu chuyện.
Cô mở miệng
"Tôi đang giúp cậu, tên Hoắc Từ này không phải loại người tốt gì."
Hoắc Từ nghe câu sau, trong lòng liền không dễ chịu.
Lão tử được hay không, cô làm sao biết được?
Cô là cọng hành nào mà cứ ở chỗ này bla bla không ngừng?
Tô Yên nghiêm túc nghe xong, sau đó buông tay ra, nói
"Hắn khá tốt."
Dứt lời, Triệu Tường Vi còn chưa nói lời nào, Triệu Tinh Thần ở bên cạnh dựa vào cửa lập tức không nhịn được cười ra tiếng.
Nhìn cô gái này xem, thật là ngây thơ thiện lương mà.
Hoắc Từ còn khá tốt??
Rốt cuộc là cô dùng con mắt nào nhìn ra vậy??
Này sợ là cầm kịch bản Mary Sue đi?
Chuẩn bị dùng chân thiện mỹ của mình cứu vớt vị thiếu niên lạc đường bạo lực này??
Triệu Tường Vi càng nhíu mày.
"Buổi sáng ở cổng trường tôi nghĩ cậu cũng thấy rồi. Bọn họ một đám người khi dễ Tần Hiên Vũ, cậu cảm thấy bọn họ là học sinh tốt? Chờ đến cậu bị khi dễ, hy vọng cậu đừng có khóc."
Tô Yên nhớ tới chuyện hồi sáng nay, nói
"Hắn không tham dự, cũng không phải chủ mưu. Hơn nữa vết thương trên người Tần Hiên Vũ kia cũng không phải đám người đó đánh. Chỉ là vừa vặn đụng phải."
Tô Yên nhớ tới lúc ấy tên dẫn đầu đám người kia có nói là do Tần Hiên Vũ mấy ngày hôm trước tìm người muốn một đoạn cánh tay của Hoắc Từ?
Đang nghĩ ngợi tới đây, Triệu Tường Vi cười lạnh ra tiếng
"Bạn học, cậu có phải hay không quá ngây thơ rồi không? Bọn họ nói còn có thể tin?"
Tô Yên nhìn cô
"Không có chứng cứ, toàn bằng suy đoán thì càng không có cách nào tin tưởng."
Triệu Tường Vi nhìn Tô Yên, vốn dĩ tưởng là một nữ sinh hướng nội thẹn thùng, không nghĩ tới khi nói chuyện lại nhanh mồm dẻo miệng, đúng thật là vượt qua tưởng tượng của cô.
Bên cạnh, Thẩm Mỹ Đồng kéo Triệu Tường Vi
"Thôi vậy, Tường Vi, mình không có việc gì."
Thẩm Mỹ Đồng đi ra hòa giải, tầm mắt vẫn luôn đảo qua người Hoắc Từ cùng Tô Yên.
Triệu Tường Vi hít sâu một hơi.
"Thôi, Mỹ Đồng cảm thấy không có gì, liền không có gì đi."
Nói xong, Triệu Tường Vi lại nói một câu với Tô Yên
"Hy vọng cậu nhìn người rõ ràng một chút, chờ đến khi mắc mưu bị lừa, sợ cậu có muốn khóc cũng không kịp."
Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật gật đầu
"Được"
Cô lại nói thêm
"Khi cậu nhìn đàn ông, cũng nên ngẫm lại những lời này một chút đi."
Vừa nói xong, bên cạnh lại truyền đến tiếng cười.
Triệu Tinh Thần đang uống nước, tất cả đều phun ra ngoài.
Nữ sinh này là đang khuyên người hay là chê người đây?
Nghe ngữ khí còn thực nghiêm túc nữa chứ.
Như thế nào càng nghe càng như là đang mắng người??
Triệu Tường Vi lôi kéo Thẩm Mỹ Đồng ngồi xuống.
Hoắc Từ vẫn luôn chú ý đến Tô Yên, nhìn qua, hắn có vẻ còn thật cao hứng.
Tô Yên kéo hắn đi ra ngoài.
Cho đến khi đi ra quán mì, Tô Yên cảm thấy người nọ càng ngày càng nặng.
Quay đầu lại đi nhìn hắn, chỉ thấy hắn một bộ không đứng đắn, ánh mắt vẫn luôn đảo quanh trên người mình.
Cô dừng lại, nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Hoắc Từ đi tới, hai người cách cực gần.
Hắn cười ái muội
"Cô cảm thấy tôi là người tốt?"
Ngữ điệu không biết vì sao lại ôn nhu rất nhiều.