Tiểu Hồng ngao một tiếng, lập tức biến thành rắn, chạy mất.
Có thể chạy đi chỗ nào?
Đương nhiên là đi tìm Yên Yên a.
Tô Cổ đứng ở cửa phòng, nhìn phương hướng Tiểu Hồng rời đi, trầm mặc không nói.
Hắn lại buộc băng gạc trắng vào tay mình rồi đi ra ngoài.
Chỉ là đồng chí Tiểu Hồng chạy được nửa đường liền lập tức giảm tốc độ.
A?
Vì sao nó phải chạy??
Chẳng lẽ nó còn sợ tên sâu giun kia??
Như vậy nghĩ, nó càng chạy càng chậm.
Cuối cùng, đứng ở chỗ đó bất động.
Lại cẩn thận suy nghĩ trong chốc lát, ân, nó không sợ hắn.
Vừa nghĩ như vậy, nó xoay người lại quay trở về.
Nhìn thấy Tô Cổ đi ra, thân thể Tiểu Hồng thoáng cứng đờ, sau lại bày ra bộ không biết sợ mà đi qua.
Tới trước mặt Tô Cổ, lập tức biến thành người.
Giọng nói vẫn còn run run
"Ta mới không sợ ngươi đâu."
Tô Cổ nhìn Tiểu Hồng trần như nhộng, xoa xoa trán.
Cố nén ý niệm đánh chết cái thứ này lại.
Cởi áo khoác bọc lấy Tiểu Hồng rồi ôm nó lên
Tô Cổ
"Tô Tiểu Hồng."
"Làm gì?"
"Sao ngươi có thể ngốc như vậy?"
"Ngươi mới ngốc, cả nha ngươi ngốc."
Tô Cổ hít sâu một hơi.
Sắc mặt dần dần bình đạm, khôi phục dáng vẻ vô cảm như ngày thường.
Từ khi biến thành người, hắn đã cố gắng áp chế lại bản tính của mình.
Nhân loại đều chú ý đến khoan dung, mỹ đức, khiêm tốn, lễ độ.
Đương nhiên, mấy thứ này hắn đều không có.
Nhưng làm một con Cổ Vương đã quan sát nhân loại lâu như vậy, hắn có thể tìm được phương pháp nhanh nhất để dung nhập với xã hội con người.
Chỉ là ở cùng thứ này cũng lâu rồi.
Nhưng, nó một giây đã có thể đập tan mọi sự áp chế của hắn.
Hắn là Cổ Vương, trong huyết mạch có sự kiêu ngạo của kẻ chiến thắng, cũng có cả dã tính chém giết vật lộn.
Sống đến bây giờ, hắn còn chưa bao giờ bị thương.
Hiện giờ lại là bị thứ này thiếu chút nữa là cắn rớt một miếng thịt.
Hắn thế nhưng không có đập chết nó, còn phải ôm tên nhóc trần ntruồng này về phòng.
Càng nghĩ, gân xanh chỗ Thái Dương liền ẩn ẩn nhảy lên.
Tô Tiểu Hồng vươn cánh tay, ôm lấy cổ Tô Cổ.
Thật lâu sau, nhỏ giọng nói
"Thực xin lỗi."
Tô Cổ dừng chân một chút.
Mặt vô biểu tình nhìn về phía Tô Tiểu Hồng.
"Còn gì nữa?"
Tô Tiểu Hồng ngơ ngác.
Đều xin lỗi rồi, còn muốn làm gì?
Tô Tiểu Hồng bắt đầu biện giải cho mình, ai oán lên tiếng
"Ta cũng chỉ cắn ngươi một miếng nhỏ mà thôi, ngươi còn đánh ta."
Tô Cổ ôm Tô Tiểu Hồng đi vào trong.
Thật lâu sau, Tô Cổ nhỏ giọng nói một câu
"Bị ngươi cắn một cái, ta có khả năng sẽ chết."
Tiểu Hồng vừa nghe vậy liền run lên.
Sẽ chết?
Sau đó lại không tin.
Khi nó cắn, căn bản là không có dùng răng nọc mà.
Yên tĩnh thật lâu, Tô Tiểu Hồng chưa từ bỏ ý định, hỏi
"Thật sự?"
Tô Cổ
"Giả."
Tiểu Hồng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
A, là giả a.
Trở lại chỗ ngồi, Tô Tiểu Hồng bắt đầu ăn đồ ăn.
Trên người còn mặc quần áo Tô Cổ.
Tô Tiểu Hồng ăn thật lâu, lại thấy Tô Cổ chỉ ăn cháo.
Hơn nữa vẫn là dùng tay trái, tay phải cũng chưa động một chút.
Tầm mắt nó liền nhịn không được nhìn chằm chằm tay phải Tô Cổ.
Chờ ăn no, Tô Tiểu Hồng liền biến thành rắn chạy mất.
Hình ảnh vừa chuyển.
Trong phòng Tô Yên .
"Yên Yên, Yên Yên!!"
Tô Yên cảm thấy trước mặt có người nói chuyện.
Trong đầu còn ong ong ong một mảnh.
Không chịu được vì bị quấy nhiễu, rốt cuộc mở mắt.
Tô Tiểu Hồng
"Yên Yên, em muốn vào không gian."
Chỉ thấy Tô Tiểu Hồng trơn bóng đứng ở bên cạnh cô.