Chương 1736: Tô thiếu hiệp uy vũ 19

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:44

Hiên Viên Quân Ngọc giật giật mí mắt, cười nhạt "Có thể." Dứt lời, lại nói thêm một câu "Ta không thích đông người. Nếu cô ta vào trong xe, ta sẽ ném cô ta ra." Tô Yên sửng sốt, sau đó gật đầu "Được." Nói xong, nàng liền xuống xe ngựa. Khi Lục Vân nhìn thấy Tô Yên, hai mắt liền sáng ngời. Thẹn thùng nhìn Tô Yên xuống xe ngựa rồi đi tới trước mặt mình. Không hiểu sao, hốc mắt nàng có chút chua xót. Hình như ánh nắng mặt trời quá gắt, làm nhức mắt rồi. Cũng có lẽ bởi vì, vốn dĩ không còn khả năng, nhưng hiện giờ lại có hy vọng. Tô Yên đứng trước mặt Lục Vân, lên tiếng "Có muốn đi cùng chúng ta không?" Lục Vân kich động, nắm chặt khăn lụa trong tay "Liệu có, có quấy rầy tới thiếu hiệp không?" Tô Yên nghĩ tới Hiên Viên Quân Ngọc ngồi trong xe, gật đầu "Có, cho nên cô chỉ có thể ngồi ở bên ngoài." Ngừng lại một chút rồi nói tiếp "Nhưng đảm bảo có thể giúp cô đi ra khỏi ngọn núi này." Lục Vân vội vàng gật đầu lia lịa. "Được, được, ta nguyện ý." Tô Yên đỡ Lục Vân lên xe ngựa. Lý Đại Bạch đánh ngựa, xe chậm rãi rời đi. Tô Yên ngồi ở trong xe, móc từ trong túi tiền ra một viên kẹo, lột vỏ ăn luôn. Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng. "Thiếu hiệp anh dũng a." Tô Yên không đáp lại, nàng có chút cảm giác hắn đang muốn cà khịa nàng. Tô Yên nhìn thẳng vào Hiên Viên Quân Ngọc, cất lời "Chàng rất muốn giết chết ta sao?" Hiên Viên Quân Ngọc nở nụ cười, đôi mắt đen nhánh nhìn Tô Yên, giống như đang nghiền ngẫm "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không nên giết chết ngươi?" Tô Yên đáp "Ta cho rằng trải qua việc lần trước, chàng sẽ không muốn giết ta." "Lần trước?" Hắn nhướng mày "Là lần ta bị ngươi bắt cóc, hay là lần bị ngươi đánh ngất?" Hiển nhiên, hắn cố ý. Cố ý nhắc tới việc Tô Yên đánh ngất hắn rồi khiêng về. Tô Yên cảm thấy nếu còn tiếp tục nói nữa nàng sẽ ăn thiệt. Nhưng nếu không nói, sợ là càng thiệt hơn. Nàng lên tiếng "Chàng không đánh lại ta." Cho nên dù có muốn, cũng không giết được nàng. Tô Yên vừa dứt lời, ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc nhìn nàng càng thêm âm trầm. Vốn dĩ cho rằng nói đến đây là thôi. Không biết hắn suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng tới trước mặt hắn. Tô Yên theo bản năng muốn giơ tay đánh người, sau đó liền tỉnh táo nhớ tới người này là Quân Vực, không kịp thu quyền, đành đánh thẳng vào ván gỗ sau lưng hắn. 'Bộp' một tiếng, trên ván gỗ xuất hiện mấy vết nứt, còn có dấu một bàn tay in lên. Cũng may cái xe này sử dụng loại gỗ tốt, dù sao cũng là đồ của Vương Gia, nếu chỉ là một cái xe ngựa bình thường, sợ là bay cả nóc rồi. Động tác này của Tô Yên liền đem Hiên Viên Quân Ngọc dồn vào trong góc, một bàn tay nàng chống lên ván gỗ, một bàn tay khác vẫn bị hắn nắm chặt. Lý Đại Bạch nghe thấy động tĩnh, lập tức vén rèm lên dò hỏi "Tiểu huynh đệ, xảy ra chuyện gì vậy??" Kết quả vừa lật mành lên liền thấy cảnh tượng Tô Yên đang đè Hiên Viên Quân Ngọc vào trong góc. Lý Đại Bạch sửng sốt mất một lúc, sau đó vội vàng buông tay hạ mành xuống. Ho khan hai tiếng, cố gắng tỏ ra như mình chưa nhìn thấy gì hết "Tiểu huynh đệ, cậu không sao chứ?" Khuôn mặt Lý Đại Bạch dần dần đỏ lên. Tô Yên lấy lại tinh thần, lên tiếng "Không có việc gì." Trả lời xong, Tô Yên quay sang nhìn Hiên Viên Quân Ngọc. Xác định hắn không bị nàng đánh, liền đứng dậy. Nhưng Hiên Viên Quân Ngọc nhẹ chớp mắt một cái, giống như suy ngẫm, hỏi "Ngươi không biết ta?" Tô Yên không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy, nhưng vẫn đáp lại "Biết!"