Thị vệ kia vừa dứt lời, tất cả mọi người trong thính đường đều im bặt.
Những người ở đây, ngoại trừ một ít quan viên ở Thượng Vận thành, còn đâu đều là thủ hạ của Âu Dương Du.
Mà tất nhiên mọi người trong quân doanh đều biết Phó tướng Tống Trinh.
Một đám người im lặng chờ Âu Dương Du lên tiếng
Rốt cuộc tất cả mọi người đều cùng nhau chinh chiến sa trường, hơn nữa Tống Trinh còn là thân nữ nhi, tự nhiên cũng được rất nhiều người khâm phục.
Sắc mặt Âu Dương Du lạnh nhạt, một thân y phục đen càng làm người ta khó đoán tâm tư.
Hồi lâu sau, Tuân Cảnh ngồi bên cạnh lên tiếng
"Tống Trinh? Là vị Phó tướng của quân doanh sao?"
Hắn chậm rãi nghi hoặc.
Thị vệ đang quỳ trên mặt đất tất nhiên biết đến thân phận của Tuân Cảnh.
Vội vàng nói
"Đúng vậy"
Sau đó, Tuân Cảnh suy tư một câu
"Vị nữ tướng đó cũng thật lợi hại, có thể cùng đấng nam nhi ra chiến trường giết địch."
Nói xong, hắn ngừng một chút, sau đó lại ôn hòa nói tiếp
"Nghe nói, nàng ta và Trấn Nam Vương Tướng quân là thanh mai trúc mã từ nhỏ, Tướng quân còn hứa hẹn cho nàng ta ngôi vị Vương phi, ở quân doanh được rất nhiều người ca tụng a."
Tuân Cảnh vừa dứt lời, tất cả những người trong thính đường đều đổi sắc mặt.
Sứ thần sửng sốt
"Cho ngôi vị Vương phi? Cho ai? Cho nữ tướng kia sao? Vậy, vậy Công Chúa điện hạ của chúng ta phải làm sao bây giờ? Làm thiếp sao?"
Khi nói ra những lời này, khuôn mặt của Sứ thần đã xanh lét.
Cho dù ngươi có là Trấn Nam Vương chinh chiến sa trường, nhưng cũng không phải hoàng đế.
Ngươi là Tướng quân, Công Chúa nhà chúng ta cũng đường đường là Công Chúa của một nước.
Chẳng những luôn thờ ơ với Công Chúa nhà ta, lại còn hứa đem ngôi vị Vương phi cho người khác, đẩy Công Chúa điện hạ nhà chúng ta xuống làm thiếp sao??
Thế này, thực sự là khinh người quá đáng!!
Sứ thần muốn chất vấn Âu Dương Du nhưng khí thế trên người hắn ta quá mạnh.
Cuối cùng, Sứ thần nhìn chằm chằm vào Khâm sai đại thần.
Mà vị Khâm sai đại thần này cũng đang đơ người vì câu nói của Tuân Cảnh, nhìn chăm chăm vào Âu Dương Du chưa nói một lời kia.
Ánh mắt Âu Dương Du không có một tia dao động, nghiêng đầu nhìn Tuân Cảnh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Bọn họ rốt cuộc có ý gì, chỉ sợ chỉ có bọn họ mới biết.
Tô Yên nhẹ nhàng nhăn mày.
Thật sự quá ồn ào.
Nàng cố nén bực bội vào trong lòng.
Cố gắng có thể bảo trì lý trí đến cuối buổi tiệc.
Chỉ cần những người này, nói ít đi một chút.
Mà Trương Khắc ngồi ở bàn bên cạnh rốt cuộc cũng không nhịn được nữa.
Đứng lên, quỳ một gối xuống.
"Thỉnh Tướng quân pháp ngoại khai ân, đi xem Tống Phó tướng. Nếu không, nàng ấy sẽ thật sự không chịu đựng nổi qua đêm nay."
Giọng nói của Trương Khắc cực lực nhẫn nại.
Những tướng sĩ xung quanh đồng loạt lên tiếng
"Thỉnh Tướng quân pháp ngoại khai ân."
Một đám xôn xao, tất cả đều đứng dậy, ôm quyền thi lễ với Âu Dương Du.
Khâm sai nhìn thấy cảnh này, vô cùng sửng sốt.
"Thế này, thế này, ..."
Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?
Tuân Cảnh nhìn cảnh này, trên mặt vẫn ôn hòa như cũ.
Nhìn Tô Yên ngồi ngay bên cạnh mình cúi đầu, không nói một lời.
Hắn nhéo một miếng điểm tâm, bón qua.
"Công chúa điện hạ, không đói bụng sao?"
Phảng phất giống như những âm thanh ồn ào huyên náo xung quanh không có bất kỳ liên quan gì tới hắn, hắn cũng chẳng có một chút hứng thú nào.
Tô Yên phản ứng chậm hơn bình thường.
Ngẩng đầu lên nhìn miếng điểm tâm, há mồm, cắn một miếng, sau đó lại cúi đầu xuống.
Tuân Cảnh nhướng mày.
Đại khái không nghĩ tới Tô Yên sẽ trực tiếp ăn luôn.
Cảm thấy chơi cũng rất vui.
Hắn lại cầm một miếng bánh khác đưa qua.
Một lát sau, Tô Yên mới ngẩng đầu, cắn một miếng.
Hai người ngồi đó một người đút, một người ăn vô cùng hài hòa vui vẻ.