Hiển nhiên Tiểu Đào trung thành và tận tâm cũng không hề biết rằng, Công Chúa điện hạ nhà mình đang âm thầm cân nhắc xem phải làm thế nào mới có thể không gả cho Trấn Nam Vương.
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ đã nghe rõ.
Sau đó, nàng đi ra chỗ ven tường, bắt đầu sự nghiệp trồng hoa.
Từng hạt từng hạt giống hoa hướng dương không ngừng chôn xuống đất.
Đồng chí Tiểu Hồng tiếp tục thực hiện nhiệm vụ vẻ vang của mình.
Dừng cái đuôi chọc lỗ cho Yên Yên trồng hoa.
Ý chí chiến đấu sục sôi.
Tiểu Đào muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng lại bị Tô Yên cản lại.
Không còn cách nào, Tiểu Đào đành đi vào trong phòng nấu một ấm trà bê ra ngoài chờ Tô Yên trồng hoa.
Không hiểu vì sao, Công Chúa điện hạ cứ nhất quyết phải trồng hoa ở đây.
Chẳng lẽ... đây là một cách để trau dồi tình cảm với Âu tướng quân sao?
Nghĩ vậy, trong lòng Tiểu Đào vô cùng vui vẻ.
Hóa ra Công Chúa điện hạ cũng rất để bụng Tướng quân a.
Tiểu Đào cảm thấy chỉ cần Công Chúa điện hạ muốn, chắc chắn sẽ chiếm được.
Hihi, chẳng mấy chốc mà Công Chúa điện hạ và Tướng quân sẽ trở thành một đôi phu thê tình thâm.
Đương nhiên, đối với những suy nghĩ đang chạy ào ào trong đầu Tiểu Đào, Tô Yên không hề biết tới.
Nàng còn đang bận rộn tính xem còn bao nhiêu hạt giống nữa mới xong.
Đang chôn chôn, bỗng ngoài cửa truyền tới tiếng động.
Có người đẩy cửa viện đi vào.
Sắc mặt Tiểu Đào lập tức trở nên nghiêm túc
"Trương Khắc phó tướng, ngươi tự tiện xông vào đây, quá vô lễ rồi."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Sau đó yên lặng chôn hạt giống cuối cùng xuống.
Đứng dậy, nhìn Trương Khắc.
Tiểu Hồng đã sớm bò lên cổ tay Tô Yên, quấn tròn lại như một chiếc vòng tay.
Tô Yên nghi hoặc
"Có việc gì?"
Trương Khắc không mặc áo giáp thường ngày mà mặc một thân y phục xám của thị vệ phủ Trấn Nam Vương, đang đứng ngoài cửa.
Bên hông dắt đao nhỏ, đứng im tại chỗ.
Trương Khắc đôi tay ôm quyền
"Tham kiến Công Chúa điện hạ."
Trước tiên không cần biết hắn ta có nguyện ý hành lễ với nàng hay không.
Nhưng so với lần trước, thái độ đã cung kính hơn không ít.
Vậy xem ra chuyện Tô Yên đánh hắn sấp mặt cũng có tác dụng.
Quả nhiên, có nhiều thời điểm lịch sự văn minh không thể giải quyết được tất cả vấn đề.
Văn minh thêm vũ lực, tuyệt phối.
Tô Yên đi từ góc tường ra.
Tiểu Đào vội vàng đưa chung trà qua
"Công Chúa điện hạ, người nghỉ ngơi một chút."
Tô Yên bưng cái ly, uống một ngụm.
Trương Khắc do dự một hồi lâu cuối cùng cũng chịu nói
"Công Chúa điện hạ, tuy người sắp thành thân với Tướng quân. Nhưng có một chuyện, Công Chúa điện hạ vẫn nên biết."
Tô Yên đáp một câu
"Hẳn là để bổn cung phải biết sao? Nếu như Tướng quân nhà các người không lệnh ngươi tới đây. Là ngươi tự tiện tới, vậy thì đừng nói."
Tô Yên vừa dứt lời.
Thân thể Trương Khắc cứng đờ.
Tướng quân lệnh cho hắn tới ư?
Không phải.
Hắn ta thấy phó tướng Tống Trinh quỳ ở cửa thư phòng của Tướng quân đã sắp một ngày một đêm.
Cho dù không chết thì cũng phế mất hai chân.
Thật sự không đành lòng.
Trương Khắc lâm vào trầm mặc.
Tô Yên nhìn hắn, liền hiểu rõ là hắn ta tự chủ trương chạy tới đây tìm nàng.
Tô Yên lên tiếng
"Tiểu Đào, gọi tỳ nữ giữ cửa vào đây."
"Tuân lệnh."
Tiểu Đào vừa đi ra ngoài, khuôn mặt Trương Khắc bỗng nhiên vô cùng ngưng trọng
"Phó tướng Tống Trinh là thanh mai trúc mã lớn lên bên cạnh Tướng quân, chuyện này hẳn là Công Chúa điện hạ đã biết."
Tô Yên nhìn Trương Khắc, trầm mặc.
Chờ hắn ta tiếp tục nói.
Trương Khắc im lặng một lúc, giống như đang hạ quyết tâm
"Người tuy được Hoàng thượng ban hôn cho Tướng quân. Nhưng trong lòng Tướng quân sớm đã có người khác."