Tô Yên không nói gì, nhặt vali lên.
Nữ sinh này tiếp tục xin lỗi không ngừng, giống như Tô Yên không mở miệng ngăn lại, thì cô sẽ tiếp tục ở chỗ này xin lỗi.
Cuối cùng, Tô Yên nói
"Không có việc gì."
Lúc này cô nàng mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục kéo vali về phía trước.
Cô gái kia đi rất thận trọng, nhưng chiếc vali quá nặng.
Leng keng quang quang, liên tiếp va chạm vào người khác.
Đến nỗi hết đợt này đến đợt khác nói xin lỗi với người xung quanh.
Cuối cùng, lúc này có một người đàn ông xuất hiện trước cửa học viện Moya.
Người kia mặc một bộ tây trang màu đen, cúi người chào đón bọn họ.
"Chào mừng các bạn đến với học viện Moya.
Mong mọi người có thể hoàn thành các tín chỉ và tốt nghiệp thành công."
Chỉ là lễ nghi này rất giống một quản gia thời Trung cổ.
Một tay đặt ở sau lưng, một tay dán trước ngực, nhất cử nhất động đều nghiêm chỉnh không sai chút nào.
Sau đó, người đàn ông lại nói
"Mọi người vui lòng lấy giấy thông báo nhập học ra, bắt đầu khóa đào tạo nâng cao.
Có tổng cộng 48 học viên trong lớp đào tạo nâng cao 1001."
Hắn nói xong, liền đứng sang một bên chờ mọi người tiến vào.
Tô Yên lấy giấy thông báo nhập học ở trong vali ra.
Lúc này đã bắt đầu có người đi vào trong, cô đi theo dòng người, lần lượt đi vào.
Tô Yên là người cuối cùng nên nghe rất rõ những gì người đàn ông kia nói.
"Lớp đào tạo nâng cao 1001. 48 học viên đều đến đông đủ."
Nghe xong, bỗng Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, ký chủ! Chị xem phía trước!"
Tô Yên nhìn xung quanh, sau đó cô sững người trong giây lát.
Chỉ thấy trước mặt có lá rụng, một loạt rừng cây cao to, phía sau dựa núi, trước mặt là sông.
Phóng mắt nhìn lại, hàng cây hai bên có gió thổi xào xạc, cùng với tà dương chiếu rọi, cảnh tượng kia quả thật xinh đẹp đến thần kỳ.
Chỉ là... mọi người đâu hết rồi?
Sao không thấy một ai?
Chỉ còn lại mỗi mình cô??
Tô Yên cúi đầu, mở giấy thông báo nhập học ra.
Thấy phía dưới xuất hiện một dòng chữ màu đỏ.
[Học viện Moya khóa 1001 có một học sinh bị thôi học, 47 học viên bắt đầu rèn luyện. ]
Cô cất giấy thông báo đi, bước về phía trước.
Bỗng có thanh âm truyền đến
"Đánh chết ngươi, đánh chết ngươi!!"
Tô Yên theo tiếng nói đó nhìn lại.
Chỉ thấy dưới cây ngô đồng, một đám trẻ con mười mấy tuổi đang đánh đập một đứa trẻ chạc tuổi chúng.
Bọn nhỏ đều mặc quần áo cổ đại.
Đứa trẻ bị đánh kia cả người dơ hề hề, nhìn sơ cũng biết là không được người thân chăm sóc.
Tô Yên đi qua, không nói gì, chỉ duỗi tay kéo mấy đứa xung quanh ra.
Mấy đứa trẻ kia sửng sốt nhìn Tô Yên.
Sau lúc im lặng, một trong số bọn chúng trên dưới đánh giá Tô Yên, hừ lạnh
"Nhân loại??"
Giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
Tiếp đó, một đứa khác mở miệng
"Đồ ăn nhà ai chạy ra? Không có yêu nào quản sao?"
Một đứa bụ bẫm nhất trong nhóm nhìn Tô Yên chảy nước miếng, nói
"Nếu không có yêu khống chế, vậy có thể ăn thịt nó!"
Nói xong, đứa trẻ mập kia bỗng biến thành một con gấu đen cao bằng Tô Yên, nhào về phía cô.
Gấu đen thế tới rào rạt.
Nhưng kết quả...
Phanh!
Nó bị ném xa hơn mười mét.
Con gấu kia ngồi dưới đất một hồi lâu, oa một tiếng liền khóc.
Những đứa còn lại cũng bị sốc.
Chúng nó chưa bao giờ thấy một nhân loại nào khoẻ như thế.