Tô Yên nghe xong
"Cho nên?"
Âu Dương Du trầm mặc.
Hắn cho rằng lời mình nói đã quá rõ ràng, thật không hiểu vị công chúa này là hồ đồ thật hay đang giả bộ.
Có tiếng cười vang lên bên cạnh, là Tuân Cảnh
"Công chúa điện hạ, tướng quân cảm thấy việc này là ngươi cố ý làm."
Cố ý dọn ra khỏi phủ, cố ý làm bệ hạ Giang Lan quốc phái người đến trước mặt bệ hạ nói ra chuyện này phát ra kháng nghị.
Muốn mượn chuyện này thu hút sự chú ý của Âu Dương Du.
Phải biết rằng, tuy Giang Lan quốc là một tiểu quốc ở bên cạnh Kim Vĩnh quốc nhưng muốn tới được kinh thành cũng phải mất một ngày.
Nhưng Tô Yên vừa dọn ra khỏi phủ, bên kia liền nhận được tin.
Tiếp đó liền tỏ vẻ kháng nghị với hoàng đế Kim Vĩnh quốc.
Như vậy, trừ bỏ nàng đã chuẩn bị từ trước thì không còn khả năng nào khác.
Tô Yên nghiêm túc
"Ta không làm"
"Chứng cứ đâu?"
"Vậy ngươi cũng không có chứng cứ chứng minh là bổn cung làm."
Âu Dương Du lại lần nữa trầm mặc.
Chỉ là khí thế quanh thân càng lạnh.
Dù sao hắn cũng là tướng quân chinh chiến sa trường, giơ tay nhấc chân toàn là sát khí.
Trái lại Tô Yên như không có gì, một chút biến hoá đều không có.
Tuân Cảnh bên cạnh nhìn, liền cảm thấy Tô Yên càng thú vị.
Bỗng thanh âm của Tiểu Hoa vang lên
"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."
Tô Yên nghe, dời tầm mắt sang nhìn Tuân Cảnh, chớp chớp mắt.
Chỉ nghe Tuân Cảnh nói
"Nghe nói các tướng sĩ quân doanh có thể nói là võ công cao cường. Không biết ta có cơ hội chiêm ngưỡng một lần?"
Âu Dương Du nhìn Tuân Cảnh, nửa ngày sau nói
"Vương gia thân mình suy nhược, nếu chẳng may bị thương thì thật không dễ công đạo."
Tuân Cảnh ý cười gia tăng
"Nếu vô tình bị thương, thì cũng là bản lĩnh của tướng quân."
Lời qua tiếng lại, rõ ràng có thể nghe ra mũi nhọn ở bên trong.
Khí thế của Âu Dương Du được phóng ra, người khác ở trước mặt hắn hầu hết đều sẽ ảm đạm không ánh sáng.
Thế nhưng vị Vương gia Tuân Cảnh này cũng chẳng phải là người dễ đối phó.
Đề bút giết người, bày mưu tính kế, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Đây là cao thủ so chiêu.
Triều đình chia làm ba phe.
Một là hoàng đế, một là Tướng quân Trấn Nam Vương, còn lại là vị Tuân Cảnh Vương gia này.
Giữa hai người, bất phân thắng bại.
Vì chức vị của hai người khác nhau nên không có xung đột nhiều.
Chỉ là cùng làm quan viên trong triều, ngẫu nhiên cũng có xảy ra chút xích mích nhỏ.
Có thắng có thua.
Đại khái, trong lòng hai người đều có tâm tư muốn đánh bại đối phương.
Tôn trọng nhau lại đấu đá không ngừng.
Bọn họ là đang ấp ủ chờ đợi thời cơ để có thể chính diện đấu tranh một lần.
Lúc đó ai sẽ lợi hại hơn đây?
Có lẽ, cả hai đều mong chờ ngày đó.
Ra ngoài sân, Kim Nhất cùng Tiểu Đào đang đợi ở bên ngoài.
Tiểu Đào thấy công chúa vẫn bình an, thở phào nhẽ nhõm.
"Công chúa điện hạ."
Kim Nhất cũng đi tới trước mặt Tuân Cảnh.
"Vương gia"
Tuân Cảnh nhìn Tô Yên đang chuẩn bị rời đi, hắn nói
"Không biết công chúa điện hạ có hứng thú đi quân doanh cùng ta không?"
Tô Yên dừng bước.
Thật ra thì nàng không có hứng thú xem người khác đánh nhau, nàng chỉ muốn trồng cho xong chỗ hạt giống trong túi tiền.
Nhưng, nếu hắn đã mời, vậy thì đi thôi.
Tô Yên gật đầu
"Được"
Âu Dương Du dời tầm mắt.
Đối với vị công chúa hoà thân này, hắn ít khi để ý.
Những nữ tử nhu nhược dường như chỉ cần dùng một chút lực là có thể vặn gãy cổ các nàng, hắn thực sự không có hứng thú.
Nhưng nếu Tuân Cảnh đã mở lời thì hắn cũng chẳng có ý kiến gì.