Hai người rời đi, nhưng lại quên mất hộp bốc thưởng ở bên cạnh Tô Yên.
Cô nhìn thoáng qua, sau đó từ bên trong lại móc ra một tờ phiếu.
Mở ra, ân, giải nhất.
Lại một phiếu, giải nhì.
Cô liên tiếp mở 10 tờ, rốt cuộc dừng lại, sau đó ngồi ở bên cạnh.
Chưa đến chốc lát, hai người kia đã trở lại.
Một người nói
"Bạn học, giải thưởng này đã 6 năm không có người bốc được. Chờ yến hội kết thúc, cậu có thể trực tiếp đi lĩnh giải thưởng!"
Bọn họ ở chỗ này nói, không biết người bên cạnh làm sao mà biết được.
Có không ít tầm mắt tới tới lui lui quét lại đây
"Ai, chính là cô ấy bốc trúng Porsche đi?"
"Này, vận khí thật đúng là không tồi a."
"Chậc chậc chậc, thế này vận khí phải tốt đến nhường nào đi?"
"Cậu hâm mộ cái gì a?"
"Còn không phải là do mua không được sao."
Tô Yên gật gật đầu, hai người kia lại chú ý đến bên cạnh Tô Yên,
cười nói
"Cậu lại bốc mấy cái a, dù sao phiếu thưởng cũng nhiều, xem còn trúng thưởng hay không? Giải đặc biệt Porsche cũng ở trong tay cậu, bốc thêm mấy cái cũng không sao."
Tô Yên cúi đầu nhìn đống phiếu trước mặt mình, lại nhìn nhìn hai người kia
"Các cậu có thể đưa tiền hay không?"
"Ai nha, không phải chứ?"
Nói đoạn đi đến trước mặt Tô Yên, bắt đầu thu phiếu thưởng kia.
Khi hắn thu được tờ thứ 3, tươi cười trên mặt dần dần đọng lại.
Cúi đầu nhìn một phiếu thưởng kia, cả người lung lay như sắp đổ.
Tô Yên nhìn hắn
"Phần thưởng của các cậu, hình như đều ở chỗ này."
Người bên cạnh không tin, đi tới xem, sau đó biểu tình trên mặt giống hệt người đầu tiên.
Ý cười đọng lại, một bộ khiếp sợ
"Vận khí này, cậu, cậu không phải là tạo giả đi?"
"Không có, chính là lấy từ trong hộp này ra."
Đám người xung quanh lập tức xúm lại đây
"Vận khí này là muốn nghịch thiên a."
"Cẩm lý bám vào người?"
"Cẩm lý?"
Đám người ở đằng kia ngươi một lời ta một đánh giá.
Cho đến khi có tiếng Triệu Tường Vi truyền đến
"Tô Yên."
Lúc này, Tô Yên ngẩng đầu.
"Ân?"
Cô ta nhíu mày mở miệng
"Tôi có việc muốn tìm cậu tán gẫu một chút."
Tô Yên đầu tiên là nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, đã là 9 giờ rưỡi.
Cô gật đầu
"Được."
Lên tiếng, Tô Yên đi theo Triệu Tường Vi ra phía sau hội trường.
Đằng sau hội trường là một hoa viên thật lớn, trong hoa viên bụi cây hoa cỏ được tu bổ rất tốt.
Tầng tầng lớp lớp, ở dưới ánh trăng, cực kỳ mỹ lệ.
Triệu Tường Vi ôm hai tay mình, cảm xúc thực mất mát.
Tô Yên hỏi
"Có chuyện gì sao?"
Triệu Tường Vi cúi đầu nói
"Tôi nhìn thấy Hiên Vũ lau nước mắt cho Mỹ Đồng."
Tư thế như vậy, đặc biệt là khi Tần Hiên Vũ nhìn về phía Thẩm Mỹ Đồng còn ôn nhu như vậy.
Không phải giả vờ.
Lúc ấy trong đầu cô trống rỗng, chỉ nhớ rõ lời Tô nói khi ở quán cà phê không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Cô cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, vì thế chỉ có thể tới tìm Tô Yên.
Tô Yên nghe xong Triệu Tường Vi nói, lên tiếng
"Ân, sau đó?"
Triệu Tường Vi bóp cánh tay mình, hai mắt phiếm hồng
"Tần Hiên Vũ thích Thẩm Mỹ Đồng, có phải hay không?"
Tô Yên nghĩ một chút
"Chắc vậy."
Triệu Tường Vi nghe, có chút vội vàng hỏi một câu xác định
"Chắc vậy có ý gì? Là thích, hay là không thích?"