Chương 1844: Xin chào, BOSS lòng dạ hiểm độc 60

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:41

Cánh cửa sau lưng Tô Yên đã biến mất. Cô đứng tại chỗ, cảm nhận được năng lượng của viên ngọc giống như nước suối không ngừng chạy khắp người mình, tẩm bổ cho thần hồn của cô. Hình như, cũng tu bổ lại máu chứa thần lực của cô. Tô Yên cúi đầu nhìn viên ngọc trong tay. Tuy rằng năng lượng của viên ngọc này so với số thần lực mà cô đã bị mất đi, chỉ như dòng suối nhỏ đổ về biển rộng. Nhưng điều này xác thật là đã phát sinh. Chỉ là, điều này là không thể nào. Máu có chứa thần lực của cô, không thể khôi phục được. Cũng giống như một cao thủ võ lâm có công lực trăm năm, cam tâm tình nguyện huỷ đi mười năm nội lực. Mười năm nội lực đó tất nhiên sẽ biến mất. Người khác thì có thể tu luyện lại, nhưng thần lực của Tô Yên thì không thể khôi phục. Thần lực của cô, là do trời sinh. Mất chính là mất, không thể thay đổi, cũng không thể tu bổ lại được. Tô Yên nhìn viên ngọc trong lòng bàn tay. Viên ngọc được cô chạm vào, phát ra tiếng kêu ong ong. Nó có vẻ rất cao hứng, cho nên xoay vòng vòng quanh người Tô Yên từ trên xuống dưới. Tô Yên nhẹ nhàng nói "Chờ đi ra khỏi thế giới này, không được tái xuất hiện nữa." Cô vừa dứt lời, ánh sáng viên ngọc tỏa ra liền yếu đi rất nhiều. Cô ký khế ước với thứ này, nói nó không được tái xuất hiện đương nhiên không phải là ý nói không cần nó. Chỉ là ý trên mặt chữ, không được xuất hiện. Viên ngọc rơi xuống bàn tay Tô Yên, cuối cùng biến mất. Tiểu Hoa lên tiếng "Ký chủ, thân thể của chị không sao chứ?" Tô Yên đáp "Vẫn ổn." Tiểu Hoa lại nói "Ký chủ, vì sao chị lại không cho nó xuất hiện vậy?" Tô Yên nghe xong liền trầm mặc. Một lúc lâu sau cô mới lên tiếng "Ta không biết nơi đây là đâu. Nhưng nơi này, rõ ràng là không nằm trong sự khống chế của thiên địa." Tiểu Hoa ngốc mất một hồi lâu. "Ký chủ, lời này của chị làm cho Tiểu Hoa có dự cảm không tốt lắm..." Tô Yên nghi hoặc "Em có thể hiểu được những gì ta nói sao?" Tiểu Hoa nhỏ giọng "Nghe không hiểu ······." Tô Yên lên tiếng "Ừm." Tô Yên nhấc chân tiến về phía trước. Nhưng vừa bước đi liền nhận ra mình suy yếu quá nhiều, hai chân run lên, muốn quỳ rạp xuống mặt đất. Cô duỗi tay, chống lên cây đại thụ bên cạnh. Vết cắt trên tay đã ngừng chảy máu, nhưng miệng vết thương vẫn còn hở. Tiểu Hoa lo lắng "Ký chủ, ký chủ, chị thế nào rồi?" Tô Yên dựa vào gốc cây ngồi xuống "Ta muốn nghỉ ngơi một lát." Tiểu Hoa "Ký chủ, ăn kẹo, ăn kẹo." Thân là hệ thống đã theo ký chủ bao nhiêu lâu nay, Tô Yên vừa xảy ra chuyện, trong lòng Tiểu Hoa liền vô cùng hoang mang rối loạn. NHưng nó lại không có nhân thân, không thể giúp được Tô Yên việc gì. Tô Yên móc từ trong túi ra một viên kẹo. Đang chuẩn bị cho vào miệng, liền cảm thấy mặt đất có chấn động. 'Phanh' một tiếng. Cùng với giọng nói của đứa trẻ con vang lên "Ai da!" Viên kẹo trong tay Tô Yên bị rơi xuống đất. Tô Yên ngẩng đầu nhìn lên. Một đứa nhóc mười tuổi, mặc y phục được may bằng vải dệt thượng hạng, cầm một cái cuốc trong tay không biết đang đào cái gì. Đứa nhóc búi hai cái búi tóc tròn tròn, trông vô cùng bụ bẫm. Nó dùng cái cuốc đào đất nửa ngày cũng không xong. Có vẻ vô cùng tức giận, 'bang' một tiếng, nó liền vứt cái cuốc sang bên cạnh sau đó dùng tay hùng hục đào. Đào một lúc, lại moi moi. Một lát sau, trong tay đứa nhóc có thêm một đám mầm lá xanh mượt. Nửa ngày sau, nó kêu lên một tiếng "Ai u!!" Một cây củ cải trắng bị nó đào từ dưới đất lên.