Chương 1999: Ai da, tang thi!! 54

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:40

Nên làm gì bây giờ? Tàn sát hết bọn chúng! Mưa càng ngày càng to. Giống như muốn rửa sạch mảnh đất này. Tô Yên giết đám tang thi cả ngày. Từ rạng sáng, cho tới khi trời đã tối. Xác tang thi chất thành từng đống từng đống sau lưng cô. Khuôn mặt Tô Yên lạnh lùng, cho đến khi giết chết con tang thi cuối cùng. Cô đứng trước một núi thi thể, trên người còn dính đầy máu tươi. Tô Yên nhìn khắp nơi. Thật phiền. Nơi này không có gì tốt đẹp, vậy thì phải hủy diệt. Tô Yên nâng tay lên, dồn lực đánh một chưởng thật mạnh xuống mặt đất. "Oanh!" Mặt đất chấn động, một khe nứt lớn xuất hiện. Khắp nơi bắt đầu sụp xuống, mà cái khe nứt kia không ngừng kéo dài về phía trước, tất cả những thứ nằm trên mặt đất bắt đầu rơi xuống khe nứt kia. Khe nứt giống như miệng của một con quái vật khổng lồ, muốn nuốt trọn toàn bộ địa cầu này. Tô Yên đứng bên cạnh đống tang thi, cảm nhận mặt đất từng chút từng chút lún xuống. Tiểu Hoa vốn dĩ không dám lên tiếng, nhưng nó phát hiện ký chủ không ổn. Không nhịn được, vẫn nhỏ giọng hỏi "Ký chủ, chị muốn làm gì?" Đôi mắt đen nhánh của Tô Yên không có lấy một chút dao động "Ta muốn chôn hết những thứ dơ bẩn này." Trong đầu Tô Yên không ngừng hiện lên hình ảnh khi cô bước ra khỏi căn phòng kín kia, tình huống lúc ấy, cũng hỗn loạn như thế này. Làm cô có ảo giác như vừa mới bước ra khỏi căn phòng đó. Còn vị tỷ tỷ kia bị người ta hại chết, thân xác bị chia làm tám khối, nằm ngay trước mắt cô. Tô Yên nhăn mày, đầu càng thêm đau "Thật chán ghét!" Đúng lúc này, một tiếng thét chói tai của một nữ tử truyền tới "A a a a a a!!" Tô Yên nghe thấy, quay đầu lại nhìn. Hiện giờ đã là buổi tối. Bầu trời đen kịt, làm người ta không nhìn rõ con đường phía trước. Mười mấy chiếc xe bật đèn pha sáng chưng, chiếu thẳng vào người Tô Yên. Tô Yên bị chói đến mức không mở nổi mắt. Cô đứng trước một đống tang thi. Đám người trên xe khiếp sợ tới mức không nói nên lời. Tô Yên nhíu mày. Thật ồn ào. Cô nhìn đám người kia, miệng cứ đóng đóng mở mở liên tục. Bên tai vang lên âm thanh ong ong như đàn ong vỡ tổ. Phiền quá! Tô Yên tiến lên phía trước. Từng bước, từng bước đi tới phía đám người kia. Đi chết đi. Nếu chết rồi, bị chôn vùi dưới lòng đất như đám tang thi kia thì sẽ không phát ra âm thanh làm người ta chán ghét như vậy nữa. Tiểu Hoa nhìn nhìn, lờ mờ hiểu ra ký chủ muốn làm gì. Nó sợ tới mức không chịu được "Ký chủ, ký chủ, tỉnh lại đi. Nhiệm vụ của chị là phải bảo vệ bọn họ. Chị giết bọn họ thì không thể khôi phục được thần cách nữa!" Đây là thế giới cuối cùng, cũng là thế giới quan trọng nhất mà Tô Yên phải trải qua để lấy được mảnh ghép Chủ Thần, khôi phục thần cách. Một khi không thể hoàn thành được, tất cả những nỗ lực trước kia đều là uổng phí. Tô Yên nhắm mắt lại, chân vẫn không ngừng bước "Nếu ngươi cứ ồn ào, ta sẽ lấy ngươi ra khỏi thân thể ta rồi nghiền nát ngươi." Giọng nói của cô càng thêm mất kiên nhẫn. Tiểu Hoa nói lắp, sau đó... an tĩnh như gà. Không dám phát ra bất kỳ một âm thanh nào nữa. Ký chủ vào ngày mưa, quả thật còn đáng sợ hơn cả Quân Vực Đại Nhân. Tô Yên đi tới phía đám người kia. Nhìn miệng bọn họ cứ đóng đóng mở mở. Có một người dẫn đầu vẻ mặt tán thưởng đi tới phía cô, còn vươn tay ra. Tô Yên dừng chân, cô cũng nâng tay lên. Nhưng không phải là bắt tay với gã. Mà là bóp cổ gã, nhấc người lên khỏi mặt đất.