Chương 1360: Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan 7

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Tần Nguyên 04-07-2023 14:53:56

Hoắc Vưu nhìn cô ăn kẹo, một viên lại một viên, giống như trong túi có rất nhiều kẹo. Tiếp theo, ngay lúc Tô Yên lần nữa duỗi tay vào túi. Liền có một bàn tay so với cô nhanh hơn một bước, vươn vào túi áo cô. Quần áo này vốn là đồng phục của trường học, bó dán sát vào người. Tự nhiên túi áo cũng không lớn. Tay to của hắn trực tiếp với vào, cuối cùng "xoẹt" một tiếng, viền túi áo liền bị rách ra. Tô Yên mắt nhìn chằm chằm váo túi áo của mình bị túm đến hỏng, lại nhìn tay người nọ vẫn còn ở trong túi không ngừng đào. "Anh làm gì vậy?" Cô mở miệng. Hoắc Vưu cũng chưa cảm thấy mình làm như vậy có cái gì không đúng "Giấu kẹo ở chỗ nào rồi?" Thanh âm hắn biếng nhác, mí mắt liếc hướng Tô Yên. Tô Yên chỉ phải sờ sờ từ một cái túi khác, sau đó móc ra một viên kẹo đưa cho hắn. Người đàn ông bên cạnh nghe lão đại của mình nói, bị sặc nước miếng đến ho khan "Khụ khụ khụ khụ khụ, lão, lão đại, tôi, tôi, đi trước??" Đoạt kẹo gì đó, tuy rằng không phải chính hắn làm. Nhưng sao vẫn cảm thấy có chút mất mặt nhể? Hoắc Vưu liếc mắt một cái "Sao cậu vẫn còn ở chỗ này?" Người đàn ông đứng ở chỗ đó "Tôi, tôi, tôi ······" Nói nửa ngày cũng không xong được một câu. Hoắc Vưu xua tay ý bảo hắn rời đi. Cuối cùng, người đàn ông gật đầu, mau chóng rời đi. Hoắc Vưu nhìn viên kẹo trong lòng bàn tay mình, ngón tay giật giật, ngữ điệu biếng nhác hỏi "Còn nữa đâu?" Tô Yên lại móc ra một viên, đưa cho hắn. Thấy mí mắt hắn không nhúc nhích. Còn muốn? Tô Yên vuốt ve túi áo, lấy từng viên từng viên ra bên ngoài. Cho đến khi trên bàn tay hắn tràn đầy kẹo. Lạch cạch một chút, trong đó một viên kẹo rơi xuống dưới, rơi ở trên ghế dài. Hoắc Vưu lúc này mới nâng mí mắt lên, nhìn về phía Tô Yên. Vươn một đầu ngón tay, chỉ vào túi tiền kia của cô. "Nơi của này cô, rốt cuộc giấu bao nhiêu?" Nói xong, liền ngang ngược tự mình đi lấy. Tay mới vừa duỗi vào trong túi,"xoẹt" một tiếng. Cái túi áo này cũng chung số phận với đồng chí bên cạnh. Tô Yên mắt trông mong nhìn hắn, sau đó yên lặng che kín túi áo của mình. Tên Hoắc Vưu, thực xấu. Nhìn Tô Yên không phản kháng. Hắn duỗi tay, một ngón tay ấn cái trán của cô, lẩm bẩm một tiếng "Tính tình này, thật sự không thích hợp để sinh tồn đâu a." Tô Yên nghe hắn nói, lại xem động tác hắn. Cô yên lặng né tránh, dịch sang một bên. "Có sống hay không hẳn là quyết định của chính em. Anh không thể." Giọng cô mềm ấm, nói thực nghiêm túc. Nói xong, cô yên lặng nhặt viên kẹo trên cái ghế dài kia lên. Bởi vì xoay người nhặt kẹo, thế cho nên cô thấy được chỗ cổ tay hắn lộ ra vì không cài nút áo. Cổ tay hắn thực trắng, nhưng trên đó có rất nhiều vết thương. Hình như là đã có từ lâu. Là vết dao. Tô Yên dời tầm mắt đi, nắm viên kẹo kia ở trong tay, nói "Em đi trước." Cô phải đi rồi. Hoắc Vưu cả một bàn tay đều là kẹo, lúc này đang cao hứng, chỗ nào chịu thả cô đi? Hắn lôi kéo góc áo đồng phục cô, túm trở về. Lại lần nữa ấn người xuống ghế dài. Hắn cười đến một đôi phượng nhãn cong lên "Thực thích ăn kẹo?" "Còn bình thường." Cô thành thật trả lời. Hắn gật đầu, sau đó, lạch cạch một tiếng. Kẹo trong tay đều ném vào ghế dài. Hoắc Vưu ngồi ở chỗ đó lột ra một viên. "Há mồm" Nói xong, đã ngang ngược nhét kẹo vào trong miệng Tô Yên. Tiếp theo, hai viên, ba viên. Chờ đến viên thứ sáu, miệng cô đã bị nhét đầy.