"Anh ấy ở đây."
"Cố Ngu tiên sinh cũng tới dùng bữa cùng tiểu thư chứ ạ?"
"Đúng."
Nghe thấy Tô Yên xác nhận lại, người bên kia điện thoại có vẻ vô cùng an tâm.
"Được, được, Tô tiểu thư, chúng tôi chờ tiểu thư tới."
Tắt máy xong, Tô Yên nhìn Cố Ngu ngồi bên cạnh.
Lên tiếng hỏi
"Nhà anh địa chỉ ở đâu?"
Cố Ngu chậm rì rì, lại khôi phục bộ dáng trước đó. Có thể nhận ra được hắn cũng không quá muốn trở về, địa chỉ nhà phải nói mất 5 phút.
Người đại diện vẫn luôn chú ý đến Cố Ngu, bên cạnh Tiểu Yên trước nay chưa từng xuất hiện thêm bất kỳ một nam nhân xa lạ nào.
Đây là người đầu tiên, nhìn qua, Tiểu Yên đối xử với hắn cũng không giống bình thường.
Nếu người lạ nhìn vào sẽ chỉ thấy thái độ của Tiểu Yên đối với người này cũng bình thường thôi. Nhưng nếu so sánh với Hoa Duyên liền thấy khác biệt rõ ràng.
Còn có chuyện vừa nãy, Trương Lệ đã đến từ nửa giờ trước, ngồi trong phòng chờ Tiểu Yên xong việc.
Cố Ngu đột nhiên xuất hiện trước cửa biệt thự, cô cũng xem qua camera vô cùng rõ ràng.
Hắn là tới ước hôn? Hay là thổ lộ?
Hay là sợ Tiểu Yên ghét bỏ hắn còn nhỏ tuổi, thế cho nên vội vội vàng vàng cầm chứng minh thư tới chứng minh với Tiểu Yên?
Trong đầu Trương Lệ chạy qua một loạt tình huống, nhưng mà sau đó lại nhanh chóng lắc lắc đầu
Người này lớn lên không tồi, chỉ là quá gầy yếu.
Nhìn hắn căn bản là không bảo vệ được Tiểu Yên, không chừng Tiểu Yên còn phải lo cho hắn.
Cái này gọi là gì? Không phải là ăn cơm mềm* sao?
*Ăn cơm mềm: chỉ những người đàn ông ăn bám, sống dựa dẫm vào phụ nữ.
Nhớ đến Hoa Duyên, lại nhìn nhìn cơm mềm.
So sánh hai người với nhau... Trương Lệ vẫn cảm thấy vị bằng hữu ăn cơm mềm này ok hơn.
Dù sao, ăn cơm mềm rồi cũng sẽ không tạo ra được tổn thương gì cho Tiểu Yên. Vị Hoa tổng kia, nếu về sau trở mặt, sợ là Tiểu Yên sẽ tổn thương, vô cùng khổ sở.
Xe chạy theo địa chỉ đến giữa một sườn núi, đường quốc lộ làm vô cùng tốt, từ rất xa đã có cảnh vệ xác minh thân phận, xác nhận xong mới được đi tiếp.
Thấy cảnh này, Trương Lệ vốn đang nghiêng về cơm mềm, trong lòng liền lặng lẽ nhích sang phía Hoa Duyên.
Cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa một tứ hợp viện. Cũng không giống tứ hợp viện, mà giống như một sơn trang hơn, nhìn qua vô cùng cổ kính, sang trọng.
Trương Lệ nhìn tòa nhà trước mặt, không thể bình tĩnh nổi.
Thế kỷ 21 rồi, kiếm đâu ra một toà nhà như thế này?
Cũng không phải không kiếm ra được, nhưng phàm là những người sống trong toà nhà như thế này đều không phải người đơn giản.
Trương Lệ vắt óc suy nghĩ.
Cố Ngu ······.
Chưa từng nghe qua...
Bên này, Tô Yên và Cố Ngu đã mở cửa xuống xe.
Cố Ngu đi vào bên trong, Tô Yên thấy tinh thần hắn không tốt lắm, duỗi tay đỡ lấy hắn.
Hỏi
"Anh không muốn về nhà sao?"
Cố Ngu gật đầu. Hắn vô cùng bài xích nơi này.
Tiểu Hoa nhìn phản ứng của Cố Ngu, lập tức trong não chạy qua một loạt tình huống cẩu huyết.
Sinh ra trong gia đình có tiền nhưng bất hạnh, có bóng ma thời thơ ấu, ngày qua ngày tự bế, thân thể suy yếu.
Lặng lẽ hỏi Tô Yên
"Ký chủ, liệu có phải người nhà nam chủ đánh hắn, khi dễ hắn không??"
Tô Yên lắc đầu
"Hẳn là không."
Tiểu Hoa nghe lời này của Tô Yên, tỏ vẻ không đồng tình
"Ký chủ, chị xem cải thìa của chị... chị xem nam chủ suy yếu như vậy, không thích nói chuyện, lại bài xích trở về nhà. Khẳng định là bị người nhà hành hạ mới không muốn trở về."
Tô Yên liếc mắt nhìn Cố Ngu một cái, sau đó nghiêm túc nói với Tiểu Hoa
"Người bình thường đánh không lại hắn."
"Há?? Vì sao vậy??"
"Thân thể hắn có rất nhiều cơ bắp, chắc chắn đều luyện tập hằng ngày."