Bạc Phong cũng không muốn xem tranh vẽ lắm.
Hắn chỉ muốn cùng người vẽ tranh hôn hôn thôi.
Nhưng mà, hắn có thể nói như vậy sao?
Không thể.
Đành ngồi ở chỗ đó, gật đầu
"Được"
Tô Yên xoay người lên lầu, đi phòng vẽ tranh.
Thực mau, cô lấy bức tranh kia ra.
Mấy ngày hôm trước, cô cố đóng khung kính bức tranh này lại.
Rộng ngang một mét.
Trông rất lớn.
Tô Yên lau mồ hôi trên đầu, hỏi
"Thế nào?"
Bạc Phong ngồi ở chỗ đó, nhìn môi Tô Yên lúc đóng lúc mở, đôi mắt cô như là mang theo nước vậy.
Hắn yết hầu trên dưới lăn lộn.
"Ân, rất đẹp."
Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn nhìn tranh.
Cô duỗi tay, gõ một chút vào khung tranh
"Em đang hỏi tranh, không cần nhìn em."
Lúc này, Bạc Phong tầm mắt mới chậm rì rì từ trên người Tô Yên chuyển dời lên bức tranh.
Nhìn vài lần.
Bạc Phong không nói ra lời.
Tô Yên vẽ rất giống, đường nét rõ ràng, còn ánh mắt đạm mạc kia.
Một thân tây trang, nút thắt chỉnh chỉnh tề tề, cấm dục, tự phụ, không thể trèo cao.
Chỉ là, Bạc Phong tiên sinh không biết vì cái gì, nhìn bức tranh ánh mắt lại thay đổi.
Sau đó dời đi ánh mắt.
Đầu ngón tay gõ ở tay vịn sô pha
"Không đẹp."
Hắn thanh âm lười nhác, nói ra lời ngang ngược lại ác liệt.
Tô Yên sửng sốt.
Sau đó nhìn chằm chằm bức tranh.
Mỗi một chỗ đều vẽ rất giống, ánh mắt, khuôn mặt, cơ hồ đều chuẩn tỉ lệ.
Cô nghi hoặc
"Chỗ nào không đẹp?"
Bạc Phong thanh âm lần thứ hai vang lên
"Chỗ nào cũng không đẹp."
Tô Yên có chút tức giận.
Cô cúi đầu, thu dọn bức tranh, lại lần nữa đem về phòng vẽ
"Không thích thì thôi."
Bạc Phong đứng lên, đi qua.
Nắm lấy bức tranh, thuận đường cầm tay Tô Yên
"Sao trước nay không thấy em vẽ cho anh một bức?"
Tô Yên chớp chớp mắt.
Không nói chuyện.
Bạc Phong nhắm mắt, nhận ra mình nói sai rồi.
Tranh này, còn không phải là " hắn " sao.
Không nói cái gì nữa, chỉ là cầm tranh, lại lần nữa bỏ vào phòng vẽ tranh.
Hắn cũng không muốn nhìn lại nữa.
Vừa thấy đến liền tức giận.
Nếu hắn là Bạc Phong, chắc chắn sẽ thật cao hứng.
Đáng tiếc, hắn cũng không phải Bạc Phong, hắn là Quân Vực.
Tuy rằng, từ một phương diện nào đó, Bạc Phong cũng là một bộ phận của hắn.
Nhưng mà nhìn, vẫn là tức giận.
Hôm nay giữa trưa, xảy ra chuyện y tá kia.
Máu Bạc Phong cùng với Tô Yên, nhỏ giọt vào viên đá hình giọt nước đã đánh thức hắn.
Khi hắn tỉnh lại, liền phát hiện Bé ngoan đang nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ ở trong lòng hắn.
Còn chuyện gì đáng mừng hơn sao??
Sau đó, hắn dung hợp ký ức nguyên thân Bạc Phong.
Phát hiện Bé ngoan thật đúng là nhân nhượng với Bạc Phong.
Đại khái là vì hưởng thụ một chút đãi ngộ.
Cũng là muốn nhìn một chút bé ngoan khi nào có thể phát hiện hắn là Quân Vực.
Nên vẫn luôn chưa nói.
Dùng thân phận Bạc Phong ở chung cùng cô.
Hiện giờ lúc này, vừa thấy Bé ngoan vẽ một bức tranh cho Bạc Phong, liền nghĩ đến trước đây cô còn chưa vẽ cho mình đâu.
Thế cho nên không nhịn được.
Tự ăn dấm của mình.
Cô vẽ đẹp, không, là cực kỳ đẹp.
Thế cho nên hắn nhìn bức tranh kia, càng thấy chỗ nào chỗ đó đều không vừa mắt.
Tô Yên cũng không biết là không nghe hiểu ý của hắn hay là như thế nào, cũng không có hỏi hắn.
Thậm chí, từ phòng vẽ tranh đi ra, bộ dáng bực mình vừa nãy cũng tan đi.
Trong chốc lát, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, trợ lý Tiểu Trương mang theo hai người đầu bếp đi vào.
Còn có nguyên liệu nấu ăn.