Hoắc Vưu lẩm bẩm
"Sao trước kia không nhận ra cô thật biết cách làm người khác cáu giận đây?"
Tô Yên nghi hoặc
"Cái gì?"
Hắn mở miệng
"Tôi đi cùng cô, đồ vật cũng tìm được rồi, giờ đến lượt tôi đúng không?"
"Đúng."
"Tôi có nên nhận được thứ gì đó coi như thù lao?"
"Thứ gì?"
Tô Yên vừa nói xong, hắn liền hôn xuống. Giữa môi răng, hắn lẩm bẩm
"Lần trước cảm thấy cũng không tệ lắm."
Nói xong, liền hoàn toàn hôn lên.
Lần này khác với lần trước. Hắn hôn cô liên tục trong một thời gian dài. Sau nụ hôn, hắn ôm ngang cô lên, bước đi.
Tô Yên được đưa về nhà riêng của hắn.
Vào trong, Hoắc Vưu liền đặt cô ở trên sô pha rồi vào thư phòng. Một lát sau, hắn cầm ra một bản hợp đồng, cùng với... ba lọ dịch tu bổ màu vàng nhạt.
Lạch cạch, đặt lên trên bàn.
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cho em?"
"Không phải là em muốn uống sao?"
Cô gật đầu
"Ân"
"Vậy uống đi."
"Uống hết đống này?"
"Nếu không?"
Tiểu Hoa mở miệng
"Ký chủ, là thật sự."
Tô Yên không do dự, duỗi tay lấy cả ba bình uống sạch. Uống xong, mắt cô sáng hẳn lên. Lời cảm ơn còn chưa nói ra. Chỉ thấy Hoắc Vưu nhe răng cười
"Ngon không?"
"Ân"
Tiếp đó, ngón tay thon dài đẩy bản hợp đồng đến trước mặt Tô Yên
"Ký tên."
Tô Yên sửng sốt, nhìn nội dung trên bản hợp đồng.
Ba bình dịch tu bổ, tổng cộng 350 vạn đồng liên bang, trong vòng ba tháng phải trả.
Sau đó, Hoắc Vưu lười nhác lên tiếng
"Đồ vật quý như vậy, hẳn là phải bỏ tiền ra mua chứ, đúng không?
Biết em không thể trả hết một lần, xét thấy hai chúng ta là bạn học, em có thể trả theo từng đợt."
Cô nắm chặt tay
"Em không có tiền."
Thanh âm mềm mại.
Hắn cười
"Không có tiền? Vậy trả lại dịch tu bổ cho tôi?"
"Trả không được."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Giọng hắn lười biếng, như đang muốn hỏi ý kiến
của Tô Yên.
Cô chậm rì rì nói
"Trước khi uống, anh vẫn chưa nói phải trả tiền. Uống xong lại đòi, Dịch tu dưỡng cao cấp của anh so thị trường cao gấp mười lần, vi phạm kinh tế thị trường, là hình thức tống tiền."
Hoắc Vưu nhướng mày, ý cười càng tăng
"Phải không? Có lẽ đã quên cho em xem."
Căn bản hắn không thèm để ý đến việc tống tiền mà Tô Yên nói.
Tô Yên mím mím môi
"Ba tháng sau phải trả anh tiền sao?"
Hoắc Vưu nhìn cô. Thấy cô thế nhưng thật sự có ý định trả tiền lại cho hắn. Mí mắt hạ thấp, cười trầm ngâm
"Đồ cũng đã dùng, nào có đạo lý muốn đồ không trả tiền đây?"
"Vậy trên bản hợp đồng viết..."
Còn chưa nói xong, Hoắc Vưu liền mở miệng
"Tôi đổi ý, muốn em trả tiền ngay bây giờ."
Tô Yên buồn bực. Không muốn cho cô uống thì còn đưa cho cô làm gì? Chỉ là tính tình cô cũng không phải loại cáu giận mắng người, Tô Yên chỉ đành rầu rĩ ngồi ở chỗ đó, cô mở miệng
"Em gọi điện thoại hỏi một chút."
Lời nói của Tô Yên khiến Hoắc Vưu tức giận
"Em thà rằng mượn tiền của Tô Kiêu kia cũng không muốn mượn của tôi?"
Hắn nói đầy vẻ bực bội.
Tô Yên sửng sốt.
"Ân?"
Chỉ thấy ngón tay thon dài cầm tờ giấy kia, lật lên. Phát hiện ở phía dưới còn có thêm một tờ nữa.
Cũng là một phần hiệp nghị.
"Trong vòng ba tháng kể từ ngày ký kết, Tô Yên khi được gọi là phải đến. Ba tháng sau, liền nhận được 350 vạn đồng liên bang."
"Hai cái này, cùng nhau ký."
Hắn có chỗ nào là đang thương lượng. Hắn đây là bức người, không thể không ký kết.
Cuối cùng, Tô Yên vẫn ký.
Thứ nhất là không có tiền. Thứ hai, cô biết hắn rất muốn mình ký vào bản hợp đồng kia.