Bởi vì đã kết hôn, cho nên?
Cho nên muốn ở cùng một chỗ, cho nên cô phải chuyển nhà, đây là ý muốn ở chung sao?
Cô nói
"Chúng ta ở chung, về sau em ở lại chỗ của anh?"
Bạc Phong ôm cả người cô vào trong ngực, không nói chuyện.
Quả nhiên, vợ của rất muốn ở chung với hắn đây mà.
Hiện giờ rốt cuộc nhịn không được tự cô nói ra.
Cô vợ nhỏ cũng thật dính người, cũng chỉ có hắn mới chịu được cô thôi.
Bạc Phong suy xét đến tâm trạng sốt ruột của vợ mình.
Nửa giờ sau, bắt đầu chuyển nhà.
Hai giờ sau, Tô Yên mang theo vật dụng cá nhân của mình, xuất hiện tại biệt thự của Bạc Phong.
Từ hôm nay trở đi, bắt đầu cuộc sống vợ chồng.
Biệt thự ba tầng, thiết kế theo kiểu phương tây.
Cầu thang xoắn ốc giữa nhà, sàn nhà cẩm thạch thuần sắc trắng, cảm giác đầu tiên khi đi vào chính là... Đơn giản.
Không có đồ bài trí dư thừa.
Tô Yên từ lúc dọn vào, một ngày ba bữa, cơm no áo ấm.
Trải qua cuộc sống của vợ chồng son.
Sau đó vốn dĩ biệt thự đơn giản, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tăng thêm đồ vật.
Từ bài trí lạnh như băng, cũng tăng thêm vài phần sinh khí.
Bên trong có một phòng Tô Yên trưng dụng trở thành phòng vẽ tranh.
Nguyên thân là một sinh viên khoa mỹ thuật.
Chờ đến khi tốt nghiệp, chính là nhờ vào vẽ tranh mà kiếm cơm.
Từng ngày trôi qua, rất mau đã được một tháng.
Bỗng một ngày, Tiểu Hoa nhắc nhở.
"Ký chủ, kỹ năng vẽ tranh của nguyên thân còn giữ lại, chẳng lẽ chị không suy nghĩ vẽ cho nam chủ một bức?"
Lúc Tiểu Hoa nói lời này, Tô Yên đang đi học.
Nhưng sau khi nghe nó nói, cô cảm thấy rất có đạo lý.
Hình như, cô còn chưa vẽ cho hắn một bức nào a.
Nghĩ như vậy, trong đầu liền hiện ra biểu tình lạnh như băng của Bạc Phong.
Hắn rất ít cười, mỗi lần trên mặt biểu tình dao động rất nhỏ.
Lại rất biệt nữu*.
* Nghĩ 1 đằng miệng nói 1 nẻo
Tâm khẩu bất nhất.
Mỗi lần chọc hắn, lỗ tai hắn đều sẽ phiếm hồng.
Cùng hắn ở bên nhau, trước nay đều không cần nghe hắn nói.
Mà phải xem hắn thực tế làm cái gì.
Thời gian sống chung càng lâu, Tô Yên bắt đầu hiểu hắn.
Thật đúng là tên ngạo kiều a.
Nghĩ tới đây, cô cười nhẹ một chút.
Bên cạnh, Tôn Tình đang nghe giảng cũng chú ý tới cô
"Ân? Tô Yên, sổ cậu lấy về rồi hả?"
Tô Yên phục hồi tinh thần lại, nghiêng đầu dò hỏi
"Sổ gì?"
"Chính là cuốn sổ lúc trước mình mượn của cậu đó."
Tôn Tình một bên nói, một bên tìm kiếm
"Sao lại không tìm thấy? Lần trước rõ ràng còn ở trong túi."
Tô Yên nghĩ không ra cô nói quyển sổ nào.
Chỉ có thể hỏi
"Nó rất quan trọng sao?"
Tôn Tình gật đầu
"Đối với mình không quan trọng, nhưng đối với cậu thì không giống."
Nói xong, Tôn Tình lại đánh giá trên dưới Tô Yên một lần, sau đó sửa lại.
"Nhưng mà, cậu hiện tại đã kết hôn, vậy nó cũng không còn quan trọng nữa, đó là lúc cậu động xuân tâm vẽ ra một soái ca."
Tô Yên nghe xong, nói
"Nếu không quan trọng, vậy kệ nó đi."
Nói xong, cô hạ mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Vừa tan học.
Tô Yên liền mua một hộp màu vẽ rồi về nhà.
Biểu hiện vội vàng khác với bình thường.
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Ký chủ? Chị làm sao vậy?"
"Trở về vẽ tranh."
"A, ký chủ, chị là vì nghe Tiểu Hoa nói xong nên muốn vẽ cho nam chủ một bức sao?"