Hoa Vô Khuynh đầu tiên là bọc mình kín mít, sau đó liền bắt đầu dựa vào người Tô Yên.
Tay hắn dính máu kéo lấy tay của Tô Yên.
Đôi mắt đen nhánh cứ như vậy thẳng tắp nhìn nàng.
Tô Yên nhận thấy được động tĩnh, mở to mắt nhìn.
Trên cơ bản có thể nói là Hoa Vô Khuynh thẳng tắp đè nặng lên người nàng.
Nàng ôm lấy người, nhìn qua không có chút nào cố sức.
Lên tiếng
"Vì sao muốn làm mình bị thương?"
Hoa Vô Khuynh không nói lời nào.
Hai người cứ như vậy nhìn nhau.
Thật lâu sau, thân thể Hoa Vô Khuynh bắt đầu cứng còng, ánh mắt hắn đen nhánh sâu kín
"Dù cho nàng ghét bỏ ta, ta cũng sẽ không cho phép nàng rời đi."
Tô Yên nghe lời hắn nói, im lặng trong chốc lát.
Ghét bỏ?
Hắn vì sao đột nhiên có ý nghĩ như vậy??
"Em không có ghét bỏ chàng."
"Nàng có."
Nếu như không chê, nàng sao phải rời khỏi?
Tô Yên trên cơ bản đã đoán được hắn suy nghĩ cái gì.
Tô Yên
"Em chỉ là đi ra ngoài để bình tĩnh một chút."
Lời này rơi vào tai của Hoa Vô Khuynh, hoàn toàn thay đổi thành một ý khác.
Giọng hắn khàn khàn, mặt không biểu tình.
Cũng không biết vì sao, nghe tới chỉ cảm thấy có chút ủy khuất
"Nếu không chê, nàng đi ra ngoài bình tĩnh làm cái gì?"
Tô Yên
"Bởi vì chàng bị thương, em thực tức giận."
Hoa Vô Khuynh suy nghĩ thật lâu.
"Nàng nói cái này là có ý gì?"
Nàng tức giận?
Nàng vì sao lại tức giận?
Tô Yên ôm hắn đứng dậy, đặt hắn ở trên giường.
"Em cũng không rõ ràng lắm."
Nàng nghiêm túc
Chính bản thân nàng đều không có xác định được, làm sao có thể giải thích cho hắn??
Hoa Vô Khuynh nghe lời nàng nói, ánh mắt đen nhánh dần dần ảm đạm xuống.
Nhưng mà thực mau lại kiên định lần nữa, bắt lấy tay của Tô Yên, không có chút dấu vết nào muốn thả lỏng.
Hắn lên tiếng
"Ta giúp nàng cứu thôn dân, nàng hẳn là nên tiếp tục ở bên người ta. Ngày mai chúng ta liền quay về Ma giáo."
Tuy rằng Tô Yên cũng không để ý việc cùng hắn về Ma giáo.
Nhưng mà, những lời này của hắn có liên quan với nhau sao?
Nàng hỏi
"Vì sao chàng giúp em cứu thôn dân, thì em phải tiếp tục cùng chàng ở bên nhau?"
Hoa Vô Khuynh sắc mặt biến đổi, âm thanh hắn quyết tuyệt
"Nếu nàng không đi theo ta, ta liền giết chết những người nàng muốn cứu."
Tô Yên chớp chớp mắt, chậm rì rì nói thực thành khẩn.
"Nếu em không muốn đi theo chàng, dù cho chàng có giết chết hết thôn dân, em cũng sẽ không đi."
Hoa Vô Khuynh vừa tức vừa sốt ruột.
"Nàng!"
Một đôi mắt tràn ngập tơ máu.
"Nàng! Nàng muốn rời đi, trừ phi ta chết!"
Ảnh vẫn luôn ở bên cạnh nhìn.
Lúc này, hắn lên tiếng
"Giáo chủ, ngài còn bị thương, không thể tức giận."
Lời này nói cho giáo chủ nghe, hoàn toàn chính là phí lời.
Đương nhiên, hắn không phải là nói cho giáo chủ nghe.
Ảnh nhìn về phía nữ tử đang làm cho giáo chủ tức hộc máu.
Quả nhiên, chỉ thấy tầm mắt Tô Yên nhìn thoáng qua miệng vết thương của Hoa Vô Khuynh, lại xem bộ dáng sốt ruột của hắn hiện tại
"Em không đi."
Hoa Vô Khuynh nghe được đáp án mình muốn nghe.
Trong lòng hoảng hốt nôn nóng rốt cuộc tan chút.
Mà nôn nóng vừa tan, Hoa Vô Khuynh cảm thấy trước mắt tối sầm, thân hình quơ quơ, sắc mặt tái nhợt ngã xuống.
Tô Yên cả kinh, ôm chặt người.
Nàng ngẩng đầu nhìn về phía ảnh
"Hắn làm sao vậy?"
Ảnh nói
"Mất máu quá nhiều, máu cung cấp không đủ làm cho hôn mê."
Lúc sau khi Ảnh nói xong.
Hắn lại nói
"Tô Yên cô nương, ta nhìn ra được giáo chủ thật thích cô. Chỉ sợ sau này dù cô muốn tim của giáo chủ, ngài ấy cũng sẽ không do dự mà cho cô."