Bởi vì có thêm Tiểu Hồng và Tô Cổ gia nhập đội ngũ, cục diện nháy mắt đã thay đổi.
Cho đến khi cả Tiểu Hồng phun ra toàn nước miếng là nước miếng, một đốm lửa nhỏ cũng không phun ra nổi nữa, lúc này Tô Yên mới cất chúng nó đi.
Dần dần, đàn chuột biến dị nhận thấy tổn thất nặng nề. Bất tri bất giác chạy trối chết khắp bốn phương tám hướng.
Tô Kiêu nhảy xuống, sau đó thu hồi cơ giáp. Đi đến trước mặt Tô Yên. Hắn nhìn chằm chằm vào cô, mở miệng
"Từ trước tới nay chị chưa từng nói với tôi, chị có bản lĩnh điều khiển được rắn."
Tô Yên đáp
"Cậu chưa từng hỏi qua."
Tô Kiêu nói tiếp
"Vậy hiện giờ tôi hỏi, chị sẽ nói thật với tôi sao?"
"Tôi tận lực."
"Chị cùng Hoặc Vưu có quan hệ gì? Hắn khi dễ chị? Hay là ái muội không rõ ràng?"
Hắn chuyển đề tài quá nhanh, Tô Yên sửng sốt
Cô cẩn thận suy nghĩ, sau đó trả lời hắn
"Tôi là chị gái của cậu."
Tô Kiêu
"Rồi sao?"
"Nghe lời tôi, là chuyện cậu nên làm. Cậu quản tôi, là cậu đang tìm đòn."
Tô Kiêu trầm mặc.
Tô Yên cũng trầm mặc.
Ừm... chị gái nhà người ta đối với em trai của mình chắc cũng như vậy nhỉ. Những tư liệu Tiểu Hoa cho cô xem đều là như vậy cả.
Tiểu Hoa có chút hối hận. Lúc đầu thấy thể lực của ký chủ còn chưa khôi phục. Tiểu Hoa sợ cái tên Tô Kiêu này sẽ khi dễ Tô Yên, bèn toàn cho ký chủ nhà nó xem những tư liệu về "chị gái vô pháp vô thiên như bố đời, em trai là tiểu nô tài."
Hình như... nó chọn sai tư liệu rồi...
Có nên cho ký chủ xem một chút tư liệu về hai chị em tương thân tương ái không nhỉ??? Tiểu Hoa do dự.
Tô Kiêu không hỏi lại. Giống như bị khuất phục vì câu nói muốn quản liền bị đánh của Tô Yên.
Tiểu Hoa rối rắm lên tiếng
"Ký chủ, quan hệ của hai người còn chưa hoàn toàn hòa hoãn, chị làm thế, hắn sẽ rất thương tâm..."
Tô Yên cũng rối rắm.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Suy nghĩ nửa ngày, Tô Yên cảm thấy nên đền bù cho hắn.
Sau đó cô mở miệng, nghiêm túc nói
"Cậu ngoan ngoãn nghe lời, tôi sẽ bảo vệ cậu."
Vừa dứt lời, Tô Kiêu còn chưa kịp nói gì. Bên cạnh đã truyền đến tiếng cười nhạo của Hoặc Vưu.
Hoặc Vưu dựa vào bên cạnh cây đại thụ. Khoanh tay ôm ngực, nhìn Tô Yên.
"Hai người ở chung một chỗ lại hài hòa như vậy, tôi thật... ngưỡng mộ nhaaa..."
Tô Yên chớp chớp mắt. Rõ ràng cô cảm nhận được hắn đang tức giận.
Nhưng tức giận cái gì?
Tô Kiêu?
Không có khả năng.
Cô đã nói qua với hắn, Tô Kiêu là em trai của cô. Không có lý do gì khiến hắn tức giận cả.
Tô Yên đi tới trước mặt Hoặc Vưu, nhẹ nhàng hỏi
"Anh không bị thương chứ?"
Tô Kiêu trợn mắt nhìn người chị gái ruột này của mình. Từ đầu đến cuối còn không thèm hỏi han xem hắn có bị thương không. Hoặc Vưu vừa tới gần, liền hấp dẫn tất cả lực chú ý của cô. Trong mắt cô còn mang theo ánh sáng, giống như nhìn thấy thứ mình yêu thích.
Tô Kiêu nheo nheo mắt nhìn Hoặc Vưu. Thật sự, không thể thích nổi cái tên Hoặc Vưu này. Nhìn hắn ta rất thiếu đòn mà.
Đúng lúc, Hoặc Vưu cũng nâng mí mắt nhìn về phía Tô Kiêu. Sau đó cả hai cùng dời ánh mắt. Rõ ràng cả hai người đều không muốn nói chuyện với đối phương.
Lần gặp đầu tiên cứ như vậy mà trôi qua.
Tô Yên tới gần liền ngửi thấy mùi máu tươi bay ra từ thân thể Hoặc Vưu. Cô nhìn hắn từ trên xuống dưới
"Anh bị thương sao?"
Hoắc Vưu ngẩng đầu, không chút để ý nói
"Chuyện của tôi, hình như không liên quan tới em."
Tô Yên nghe, cẩn thận nghĩ lại. Gật đầu
"Ừ"
Cô mới vừa gật đầu một cái. Hoặc Vưu nháy mắt liền liến thoắng
"Ném tôi trong sơn động, có phải cố tình muốn tôi chết ở bên trong đó, để em không phải trả tiền cho tôi nữa?"
Tô Yên nghe hắn nói chuyện, trong lời nói còn có chút ý vị âm dương quái khí.
Cô chớp chớp mắt, sửng sốt một chút.
Người này thế nào lại trở mặt nhanh như vậy?