Sáng hôm sau, mọi người tỉnh lại, tiếp tục lên đường.
Dọc theo đường đi, trong xe ngựa vô cùng an tĩnh, hai người còn không giao lưu một câu.
Qua bên kia ngọn núi thì đã quá giờ ngọ, rốt cuộc cũng tới được sơn trấn trong lời kể của Tô Yên.
Xe ngựa chậm rãi chạy, bốn phía xung quanh vô cùng náo nhiệt, người tới người lui không ngừng.
Tiếng rao bán hàng, tiếng người nói chuyện trộn lẫn với nhau.
Lý Đại Bạch vén rèm lên, dò hỏi
"Tiểu huynh đệ, nhà cậu ở đâu?"
Tô Yên dựa theo ký ức của nguyên thân, cẩn thận suy nghĩ
"Đi dọc theo con đường này, ra khỏi thị trấn sẽ có một thôn nhỏ."
Lý Đại Bạch gật đầu, có vẻ vô cùng cao hứng, hiển nhiên cũng rất mong chờ được tới nhà Tô Yên.
Tô Yên xốc mành che cửa sổ lên nhìn cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài.
Hiên Viên Quân Ngọc nhìn chằm chằm vào nàng.
Thằng nhãi này rốt cuộc là làm sao?
Hắn nhắm mắt, nửa ngày sau mới lên tiếng nói một câu
"Sao hôm nay ngươi nói ít vậy?"
Tô Yên nhìn hắn
"Không có gì muốn nói!"
Hiên Viên Quân Ngọc nghe xong, ý vị thâm trường cười một tiếng
"Cái loại đam mê này, thật sự không nên nói nhiều."
Tô Yên đáp
"Chàng rất chán ghét sao?"
Mí mắt hắn giật giật, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Lời nói ra mang theo một loạt cảm xúc khác thường
"Những người chống lại ý trời đều đáng chết."
Tô Yên nghe xong liền cứng người.
Nàng lên tiếng
"Ừm."
Sau đó không nói thêm gì nữa, quay ra ngoài cửa sổ nhìn khung cảnh náo nhiệt bên ngoài.
Tiểu Hoa dò hỏi
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ gì vậy?"
"Trước khi khôi phục thân phận nữ nhi, ta sẽ cách xa hắn một chút."
Tiểu Hoa vỗ tay ầm ầm
"Ký chủ yên tâm! Sức lực của chị lớn như vậy, Nam chủ đại nhân không thể giết được chị đâu!"
Tô Yên lắc đầu
"Nếu hắn muốn giết chết ta thì có quá nhiều thủ đoạn, ta khó lòng phòng bị hết được."
Nàng lại không muốn đả thương hắn.
Đặt mình vào thế phòng ngự, bị động đã là chiếm hạ phong.
Cho nên, vẫn nên cách xa hắn một chút.
Tiểu Hoa lại hỏi
"Ký chủ, vậy chị định khi nào khôi phục thân phận nữ nhi?"
"Ta không trở về quân doanh."
"Thật sao??"
"Ừm."
Tiểu Hoa không hiểu ý của Tô Yên, nhưng nó tin chắc rằng ký chủ đã có biện pháp rồi.
Xe ngựa tiếp tục chạy xuyên qua thị trấn, dọc theo con đường tới một thôn nhỏ.
Xe ngựa xa hoa vừa xuất hiện liền hấp dẫn không ít người dân chạy tới xem.
Vừa nhìn đã biết lai lịch chiếc xe này không đơn giản.
Thôn dân cũng không dám tiến tới quá gần, chỉ dám đứng từ xa mà nhìn.
Xe ngựa chạy tới hộ dân cuối cùng trong thôn rồi dừng lại.
Tô Yên đứng ở cửa nhìn.
Lý Đại Bạch hỏi
"Tiểu huynh đệ, đây là nhà cậu sao?"
Tô Yên gật đầu
"Ừm"
Trong sân, ba vị phu nhân ngồi ở bàn đá vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện.
Một người nói
"Tô đại nương, số của bà cũng thật tốt nha, nhi tử vừa cưới vợ, đã sắp có cháu nội bế rồi."
Tô đại nương nghe đến nở hoa trong lòng nhưng vẫn giả vờ khiêm tốn nói
"Làm gì có, về sau còn phải nhọc lòng nhiều."
Một vị phu nhân chú ý tới chiếc xe ngựa dừng trước cửa, vỗ vỗ Tô đại nương, nghi hoặc.
"Tô đại nương... những người này là tới tìm bà sao?"
Tô đại nương ngẩng đầu, nụ cười trên mặt vẫn còn tươi rói.
Tô Yên đã hờ hững nói một câu
"Mẫu thân! Đã lâu không gặp!"
Tô Yên vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tô đại nương liền cứng đờ.
'Cạch' một tiếng, chậu rau đang nhặt dở liền rơi đầy đất.