Doãn Hưng nghe xong, sửng sốt.
Tiếp theo, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin tưởng
"Bảo bối, em, em tại sao lại nói như vậy?"
Tô Yên nghi hoặc
"Anh cảm thấy tôi sẽ nói như thế nào?"
Cô vừa dứt lời, Doãn Hưng lại bị nghẹn một chút.
Mỗi lần cô mở miệng nói chuyện, đều ngoài dự đoán của Doãn Hưng khiến hắn không biết tiếp kiểu gì.
Làm cho Doãn Hưng có chút ảo giác.
Đây vẫn là cô gái trong điện thoại mê luyến hắn trước kia sao?
Doãn Hưng liếc mắt đưa tình
"Bảo bối, anh yêu em."
Tô Yên chớp chớp mắt
"Cho nên, anh không muốn đòi tiền?"
Ánh mắt Doãn Hưng chân thành
"Anh trước nay đều không phải thích tiền của em, anh thích chính là con người của em. Em chân thành, em thiện lương, em đáng yêu, dù em khóc cũng thực xinh đẹp."
Tô Yên vừa nghe liền lộ ra nụ cười nhạt.
"Ân, anh không cần tiền cũng khá tốt."
Đây là hắn nói không cần.
Cái cô chú ý hình như khác với suy nghĩ của Doãn Hưng.
Trong lòng hắn ta có cảm giác nữ nhân này càng ngày càng không chịu khống chế của mình.
Hắn liếc mắt đưa tình, lẩm bẩm
"Bảo bối, anh chỉ yêu một người."
Nói xong, cúi người liền muốn hôn cô.
Tô Yên lui sau một chút.
Biểu tình không có gì biến hóa.
Cô nghiêm túc nói
"Nếu không cần tiền, tôi đây cũng không muốn tiếp tục liên hệ với anh, về sau không cần gọi điện thoại cho tôi, cũng không cần liên hệ với tôi."
Nói xong, Tô Yên đứng lên.
Doãn Hưng trên mặt sốt ruột
"Bảo bối! Em làm sao vậy? Vì sao lãnh đạm với anh như vậy?"
Tô Yên nghe hắn một tiếng một tiếng gọi bảo bối.
Nghi hoặc
"Tôi không phải đã nói với anh, không cần gọi tôi là bảo bối sao? Lời nói của tôi rất khó hiểu sao?"
Cô hỏi nghiêm túc.
Cô nghĩ lúc trước mình biểu đạt không đủ rõ ràng.
Mới dẫn đến hắn năm lần bảy lượt như vậy, không biết sửa đổi.
Doãn Hưng cứng đờ
"Bảo ···· Tô Yên."
Tô Yên sửa đúng
"Anh hẳn nên gọi tôi là Tô Yên nữ sĩ."
Doãn Hưng chưa từ bỏ ý định
"Bảo ··· Tô Yên, anh thực thích em, thật sự rất thích ·····"
"Phải gọi là Tô Yên nữ sĩ."
Cô lại một lần sửa đúng.
Ở dưới ánh mắt Tô Yên, rốt cuộc, Doãn Hưng sửa lại miệng.
"Tô Yên nữ sĩ, anh..."
Cũng không biết vì sao, đổi thành xưng hô xa lạ như vậy, mấy chữ "thích em" có chút nói không nên lời.
Tô Yên nói
"Tôi còn có việc, phải đi trước."
Vừa nói, cô nhìn thoáng qua bàn của ba tên nhóc kia.
Trong nháy mắt, nơi đó chỉ còn lại bánh kem hỗn độn.
Không thấy bóng dáng người nào cả.
Đi đâu vậy?
Nhưng mà chắc cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Nghĩ như vậy, cô đẩy cửa đi ra ngoài.
Doãn Hưng không có đuổi theo.
Hắn ngồi ở ghế dựa, nhìn qua thực mất mát.
Khi Tô Yên hoàn toàn đi khuất tầm mắt hắn.
Doãn Hưng ấn di động.
Vốn dĩ, hắn tính toán dàn dựng một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Vì cứu cô mà bị thương, làm Tô Yên hoàn toàn nhớ kỹ, không thể quên hắn.
Nhưng mà số điện thoại gọi đi mãi cũng không có người nghe máy.
Doãn Hưng nhíu mày.
Rủa thầm một tiếng
"Hai tên kia rốt cuộc đang làm gì?!"
Thời khắc mấu chốt thế này mà còn mất tăm mất tích!
······
Lại nói, ba cậu nhóc con đi đâu vậy a?
Vốn dĩ Tô Cổ muốn mang theo hai đứa này về nhà.
Nào biết nửa đường bị người theo dõi.
Rẽ trái rẽ phải, rẽ tới một con ngõ nhỏ.
Tô Cổ ôm Tiểu Hồng đi.
Tô Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Không còn đường nữa, làm sao bây giờ?"
Tô Tiểu Mộng uống một ngụm sữa bò.
Sau đó quơ quơ chai.
Sữa bò còn rất nhiều.
Nó không muốn lãng phí.
Nó còn muốn tăng chỉ số thông minh.
Đang nghĩ ngợi tới đây, liền thấy hai tên đàn ông người đầy hình xăm đi ra.
Một tên trong miệng còn ngậm điếu thuốc.
Một bộ dáng hưởng thụ.
Một tên cười cực kỳ thiếu đòn, nói
"Bạn nhỏ, có phải lạc đường hay không a??"