Tô Yên không trả lời, rảo bước về phòng mình.
Màn đêm buông xuống.
Tô Yên đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Bỗng nhiên mở mắt, nhìn cửa phòng đang đóng chặt, xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Kết quả vừa mở cửa ra, liền bị mưa tiễn bắn tới tấp.
'Phập, phập, phập."
Mũi tên găm thẳng lên bàn trà.
Nàng khựng người, tên bắn như mưa phóng thẳng tới chỗ nàng đang đứng.
Tô Yên lập tức đóng cửa phòng lại, tay cầm dao găm tránh né.
Không biết đối phương có bao nhiêu người, ít nhất đã trực tiếp bắn cánh cửa phòng Tô Yên trở thành một cái sàng.
Dần dần, số lượng mũi tên bắn tới càng lúc càng ít đi.
Tô Yên chém gãy số tên bắn tới hai bên sườn.
Ngoại trừ nơi nàng đứng là một vòng tròn sạch sẽ, cả gian nhà dường như đã biến thành một con nhím xù lông.
Căn bản không còn chỗ để đặt chân.
Cuối cùng, tiếng bắn tên cũng ngừng, bên ngoài vô cùng yên tĩnh.
Một tay Tô Yên nắm dao găm, đi lên phía trước, mở cửa phòng ra.
Nàng nhìn mấy chục hắc y nhân đứng ở trong viện lẫn trên tường.
Khí thế rầm rộ giống như quyết tâm phải bắt được nàng.
Lúc này, cánh cửa bên cạnh phòng Tô Yên kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Hiên Viên Quân Ngọc mặc cẩm y ngọc bào, tư thế lười biếng đứng ở chỗ đó.
Nhìn một đám hắc y nhân đứng ở ngoài sân viện cũng không có một chút kinh ngạc.
Ý cười từ sâu trong yết hầu truyền ra
"Tô Yên thiếu hiệp, mạng của ta, còn cần ngươi bảo vệ. Ngươi phải sống sót đó nha."
Hắn vừa dứt lời, kẻ dẫn đầu đám hắc y nhân liền hét lên
"Động thủ."
Một đám người nghe hiệu lệnh, xông thẳng tới chỗ Tô Yên.
Rõ ràng, đây chính là sát thủ đã trải qua huấn luyện, từng chiêu phát ra đều nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Bất chấp hậu quả, thậm chí không quan tâm tới mạng của mình.
Bọn họ rất lợi hại, nhưng mà... tuổi gì đòi đú với Tô Yên:).
Tô Yên lẫn vào đám sát thủ, từng người từng người lần lượt ngã xuống.
Hiên Viên Quân Ngọc đứng im ở cửa phòng nhìn.
Đôi mắt đen nhánh, mang theo ý cười không biết đang suy tư điều gì.
Giằng co nửa canh giờ, hắc y nhân dẫn đầu giống như nhận được ám hiệu gì đó
"Rút!"
Vừa dứt lời, một đám người nhanh chóng thối lui.
Chỉ một loáng sau liền biến mất sạch sẽ.
Nếu ở sân không có vết máu, phòng của Tô Yên cũng không tan hoang như vậy, sợ là khó có thể tin được vừa mới nửa canh giờ trước ở đây còn đang đánh nhau hăng say.
Tô Yên đứng ở ngoài sân viện, lau mồ hôi trên trán.
Tuy rằng đám người này không phải đối thủ của nàng nhưng vẫn tốn sức.
Đêm khuya yên tĩnh bỗng truyền tới tiếng vỗ tay.
"Công phu của thiếu hiệp thật giỏi a."
Tô Yên gật gật đầu
"Cũng tạm."
Hiên Viên Quân Ngọc đi tới phía nàng.
Dẫm lên ánh trăng, toàn thân mang theo tự phụ, cũng không thèm liếc mắt nhìn đống thi thể trên mặt đất một cái.
Tất cả lực chú ý đều ở trên người Tô Yên.
Đôi môi mỏng gợi lên, vừa cười vừa lẩm bẩm một câu
"Tô Yên thiếu hiệp có thể bắt ta tới đây, không phải do trùng hợp, mà là do thực lực."
Tô Yên nhìn cổ hắn vẫn đang quấn băng gạc trắng.
Nửa ngày sau mới lên tiếng
"Ta không cẩn thận làm chàng bị thương. Vừa rồi chàng muốn đẩy ta vào chỗ chết để trả thù. Như vậy coi như hòa nhau, được không?"
Hiên Viên Quân Ngọc nhướng mày
"Thiếu hiệp chẳng những là người có thực lực, mà còn rất thông minh."
Hắn cười, không hề che dấu việc hắc y nhân vừa rồi là do hắn phái tới.